Chân hắn bị thương lại bắt đầu bị chuột rút, mãi đến cuối cùng, hắn còn không ngước đầu ra khỏi mắt nước nổi, thiếu khí, ý thức trong đầu hắn bắt đầu tan rã.
Thật vô nghĩa... hắn ở trong mưa bom bão đạn không biết bao nhiêu lần cũng chẳng xem là gì nhưng hôm nay lại vì cứu hai cậu bé mà lâm vào tình cảnh nguy hiểm như thế này... Chỉ là Tiểu Phiền Toái của hắn vẫn đang chờ hắn a... hắn còn rất nhiều chuyện muốn nói với cô, hắn còn có rất nhiều chuyện muốn làm cùng cô... cô chờ không thấy hắn, có tức giận không...Hắn liều mạng trấn tĩnh lại, đúng là lực bất tòng tâm nhưng trong đầu hắn lại như nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Phiền Toái đang nhẹ cười với hắn.
. . . . . . .
Lúc Tần Chỉ Ái đến Thành phố A cũng đã hơn chín giờ tối. . .
Trước tiên cô nhìn thấy xe của Cố Dư Sinh, cửa xe không khóa, bên xe có áo khoác túi tiền và chìa khóa biệt thự.
Taxi đưa cô đến đây rồi rời đi.
Cô đứng một mình cạnh xe của Cố Dư Sinh, cầm điện thoại di động gọi vào số của Cố Dư Sinh.
Điện thoại được bắt máy, là người đàn ông đã bắt máy khi cô ngồi trong quán café.
Tần Chỉ Ái nói địa điểm của mình xong, liền cúp điện thoại, sau đó khoảng 10 phút, một chiếc xe cảnh sát lại đến.
Một người đàn ông trung niên xuống xe, sau khi đi đến liền đưa điện thoại của Cố Dư Sinh cho cô, sau đó mới kể lại tỉ mỉ toàn bộ tình hình hiện tại cho cô nghe.
Vì cứu hai cậu bé nên bị một dòng nước mạnh cuốn đi, lúc mấy cậu bé đó báo cảnh sát đến giờ cũng đã là năm tiếng đồng hồ rồi,
còn chưa tìm thấy người...
Tần Chỉ Ái nghe xong liền cảm thấy trái tim đau đớn, đến lúc cuối cùng, máu huyết trong người cô cũng trở nên lạnh lẽo, cô nhìn chằm chằm người cảnh sát trung niên nhìn khoảng một phút, há miệng, còn chưa nói được gì, nước mắt đã rơi xuống, sau đó nghẹn lời, cũng không suy nghĩ gì liền bật lên một câu: "Tôi muốn đi tìm anh ấy."
Nói xong Tần Chỉ Ái lại muốn nhảy qua rào chắn.
Người cảnh sát bắt được cô: "Tiểu thư, cô hãy bình tĩnh đi, người trong đội chúng tôi đang tìm, bọn họ có tin gì sẽ lập tức liên hệ với tôi, cô từ Bắc Kinh bay đến, đến bây giờ cũng chưa hề ăn gì đúng không? Hay là cô theo tôi đến một quán ăn nhỏ ở phía trước ăn gì đó đi đã..."
Tần Chỉ Ái còn có khẩu vị muốn ăn đồ ăn sao, cô không đợi cảnh sát nói xong liền lắc đầu, cố chấp mà kiên quyết lặp lại câu nói lúc nãy: "Tôi muốn đi tìm anh ấy."
Cô vừa nói vừa vung tay đẩy tay của cảnh sát ra, trèo lên rào chắn.
Cô nghe tin Cố Dư Sinh bị mất tích đã sợ lắm rồi, toàn thân không còn sức, leo được bên kia đã không còn sức, mắt lại ngập nước, sau đó nước mắt rơi càng nhanh, cô quay đầu đáng thương nhìn cảnh sát mong người đó có thể giúp cô một tay.
Cảnh sát không đành lòng, giúp Tần Chỉ Ái một cái, cô qua được hàng rào chắn liền chạy về phía bờ sông.