Em cũng không thể giống như 8 năm trước, dùng toàn lực tìm tin tức
của anh, cuối cùng không tìm được gì, nhưng vẫn cố chấp chờ anh.
Bởi vì lúc đó em còn trẻ, nhưng bây giờ anh lại có vợ rồi, em và anh đã không còn hy vọng.
Cố Dư Sinh… chúc anh hạnh phúc, cả đời luôn vui vẻ.
Tần Chỉ Ái khóc cực kỳ lâu, lâu đến khi không còn nước mắt nữa, cô mới dừng lại.
Cô lấy khăn giấy trong túi, lau lung tung nước mắt trên mặt mình, sau đó liền lấy điện thoại di động ra mở tin tin nhắn.
Đập vào mắt là tin nhắn của Chu Tịnh gửi cho cô.
ChuTịnh: “Bốn giờ rưỡi chiều này ở hội quán phòng 201, đổi lại với Tiểu Khấu.”
“Tôi biết rồi.”
ChuTịnh: “Nhớ khi đến mang theo những thứ cần thiết.”
Cô không trả lời.
Tần Chỉ Ái mím môi, thoát khỏi chế độ tin nhắn, tìm số điện thoại của Lục Bán Thành, gửi một tin nhắn: “Cố Dư Sinh có chuyện ở Thành phố A,
đang nằm ở bệnh viện trung tâm, anh chạy tới đi, bây giờ em có chút
chuyện quan trọng cần làm, phải đi rồi.”
Sau khi gửi tin nhắn xong, còn chưa tới nửa phút, Lục Bán Thành đã gọi điện thoại tới.
Tần Chỉ Ái không nhận điện thoại, lại cúp máy gửi thêm một tin nhắn: “Bây giờ em không tiện nhận điện thoại.”
Lục Bán Thành trả lời: “Anh biết rồi, bây giờ anh lập tức qua đó.”
Ngón tay đang gõ phím của Tần Chỉ Ái dừng lại một chút, suy nghĩ gì
đó rồi lại không dám gõ vào màn hình, chỉ thoát màn hình, đi ra khỏi hẻm bắt taxi đến sân bay.
Trên đường đi, cô đặt một vé báy bay về Bắc Kinh.
Đến Bắc Kinh đã là 2h30 chiều, Tần Chỉ Ái lái xe đã đậu ở sân bay ngày hôm trước đó trở về biệt thự.
Quản gia không có ở nhà, hẳn là đã đi ra ngoài mua thức ăn.
Sau khi dừng hẳn xe, cô không nhanh chóng lên lầu mà đứng trong vườn, ngước nhìn toàn bộ biệt thự đẹp đẽ, mới đi đến trước cửa nhập password
vào nhà.
Cô thay giày, đứng trong phòng khách, đảo mắt qua từng vật
dụng trong phòng, mới cất bước lên lầu hai.
Cô đi đến trước thư phòng, sau đó từ từ đi đến phòng nghỉ, nhà kính, cuối cùng đến phòng ngủ chính.
Trong này là nơi cô và hắn ở bên nhau nhiều nhất.
Hầu như mỗi nơi đều có những kỷ niệm của cô và hắn, tốt có, xấu có, mỗi một hồi ức đó lúc này lại trở nên rất quý giá.
Đầu ngón tay Tần Chỉ Ái quét qua từng tấc từng tấc của bức tường.
Trên ghế salon, cô xức thuốc cho hắn, hắn đè cô xuống hôn.
Trước bàn trang điểm, hắn để cô sấy tóc cho mình.
Trên ban công, hắn và cô đứng ngắm sao.
Trong phòng thay quần áo, cô tự mình chọn cravat cho hắn.
Trên vách tường này, hắn đã từng ép cô lên đó, hôn thật sâu.
......
Tần Chỉ Ái ngồi lên giường, nhẹ nhàng vuốt lên chăn, khăn trải
giường, gối, nhớ tới cảnh tượng cô và hắn đã thân mật bao nhiêu lần trên chiếc giường này.
Tần Chỉ Ái lại sững sờ một lúc lâu, trong lòng ngột ngạt không chịu
nổi, cô nhanh chóng đứng dậy đi vào phòng thay đồ, lấy hành lý mình đã
chuẩn bị xong từ sớm kéo ra khỏi thùng đựng vali, lôi hành lý xuống lầu, không dám quay đầu lại lấy một lần.
Cô để hành lý lên cốp sau xe, đầu ngón tay dùng sức nắm lấy cửa xe,
cắn môi đứng một lúc lâu, cô mới lấy hết dũng khí quay đầu nhìn toàn bộ
biệt thự một lần.
Chỉ là nhìn sơ qua một vòng, cô lập tức mở cửa xe, chui vào, khởi động xe rồi lái đi.
4strong8’, Tần Chỉ Ái đến hội quán.