Giống như trên đầu Lương Đậu Khấu có một chậu nước lạnh từ đỉnh đầu của cô rót xuống, làm cho cô phát lạnh từ đầu đến chân.
Cô cảm thấy mình lúng ta lúng túng, sắc mặt lại trở nên lạnh nghét.
Đáy mắt của cô lại bắt đầu chua xót, có giọt lệ muốn rơi xuống, cô
hít sâu một hơi, cố gắng không để cho nó rơi xuống, nhanh chóng quay
người tìm kiếm điện thoại bên ghế người lái một lúc lâu, run rẩy hỏi:
“Số tài khoản của anh là bao nhiêu?”
Cố Dư Sinh vỗ vỗ túi, nhớ đến bóp tiền trong phòng ngủ, hắn vừa mới
chuẩn bị nói “Chờ.” Sau đó liền nhớ đến lúc trước hắn có đưa cho Tiểu
Phiền Toái một tấm thẻ ngân hàng.
Tấm thẻ kia Tiểu Phiền Toái chưa bao giờ dùng qua, hiện nay cô đi
rồi, có thể thẻ này bây giờ thẻ đang ở trong tay Lương Đậu Khấu.
Cố Dư Sinh nuốt chữ “Chờ” đó lại, đổi giọng nói: “Chắc là ở trong tay cô rồi thì phải, đưa thẻ đó lại cho tôi, cũng chuyển tiền vào số tài
khoản trên thẻ này đi.”
Đầu ngón tay cầm điện thoại của Lương Đậu Khấu run lên, cô không lên
tiếng khom người tìm kiếm trong bóp tiền, sau khi mở ra vì trong lòng
gợn sóng cô phải dùng hết toàn bộ sức lực còn lại mới có thể rút thẻ ra, sau đó mở internet banking trong điện thoại bấm màn hình một lúc lâu
mới chuyển khoản xong, trước mắt cô cũng đã có một màn nước.
Cô cắn môi, không nhìn Cố Dư Sinh liền đưa thẻ ngân hàng về phía hắn, nghẹn ngào nói: “Xong rồi.”
Cố Dư Sinh duỗi hai ngón tay kẹp thẻ ngân hàng, liền không nói gì quay người đi về phía cửa nhà.
Lương Đậu Khấu khóc lâu như vậy, bây giờ lại rơi nước mắt.
Cô dùng sức cầm điện thoại di động, đứng bên cạnh xe mấy giây, trong lòng đầy phẫn hận.
Cô quay video như vậy, cho dù hắn có oán hận và ghét bỏ cô nhưng cô
cũng không hối hận, bất quá cô cũng chỉ muốn địa vị Cố phu nhân mà thôi.
Bây giờ hắn nói cho cô biết thân phận
địa vị mà cô cho rằng bản thân
đã nắm chắt trong tay kia thật ra chỉ là hư không hão huyền.
Cô trăm phương ngàn kế làm nhiều chuyện như vậy, tất cả đều biến thành một câu chuyện cười cho hắn.
Cô không chỉ mất đi thân phận Cố phu nhân, cô còn bị hắn đuổi ra khỏi nhà, đòi lại quà, cái gì cũng mất!
Cô và con bé đóng thế kia có khuôn mặt giống nhau như vậy, tại sao
con bé kia có thể có được toàn bộ quan tâm yêu thương chú ý của hắn
trong khi cô lại bị ghét bỏ như vậy?
Nghĩ tới đây, Lương Đậu Khấu đột nhiên xoay người, không phục lóe ra một ánh mắt độc ác nhìn Cố Dư Sinh: “Cố Dư Sinh!”
“Anh có biết vì sao cô ta lại rời đi không?”
“Đó là vì cô ta cần một số tiền, căn bản cô ta không hề yêu anh, từ đầu đến cuối cô ta cũng chỉ muốn tiền mà thôi!”
“Cô ta chịu ngủ cùng anh để đổi lấy tiền, một ngày nào đó cô ta cũng có thể vì tiền mà ngủ với người đàn ông khác mà thôi!”
“Người phụ nữ mà anh thích, cũng chỉ là một người ham tiền mà chuyện
vô liêm sỉ gì cũng có thể làm được thôi! Anh có biết không?”
“Vậy thì đã sao?” Cố Dư Sinh vẫn luôn đưa lưng về phía cô bỗng nhiên dừng bước, hắn mở miệng, ngữ khí chậm rãi.
Lương Đậu Khấu bị sự bình tĩnh của hắn làm cho sững sờ không biết
phản ứng như thế nào, lại lên tiếng: “Cô ấy vì tiền mà có thế làm gái…”
“Vậy thì như thế nào?” Cố Dư Sinh không đợi Lương Đậu Khấu nói hết lời, liền lên tiếng cắt đứt lời nói của cô.