Khi xe của hắn biến mất, bầu trời lại có một tia chớp lóe lên, sau đó lại là một tiếng sấm long trời lở đất, quản gia sợ đến mức vội vội vàng vàng cầm ô quay lại cửa.
Khép ô lại, quản gia mới phát hiện mình
chỉ mới đứng ra ngoài một chút đã ướt đẫm quần áo, ống quần đang tí tách nước chảy xuống.
Mưa che khuất cả tầm mắt, ánh đèn cảm ứng trên cửa ra vào giúp quản gia nhìn thấy được ngoài trời mưa trắng đêm.
Mưa lớn như vậy, đêm hôm khuya khoắt, ra ngoài nguy hiểm đến nhường nào,
đường đi có thể bất ổn, mà thiếu gia lại chạy xe nhanh như vậy, có thể
sẽ xảy ra chuyện gì hay không?
Quản gia càng nghĩ càng lo lắng, cũng không thay quần áo ướt nhẹp đã vội vào nhà gọi điện thoại cho Cố Dư Sinh.
Điện thoại reo rất lâu cũng không có người bắt máy.
Quản gia cúp máy xong, tiếp tục gọi, không biết cuối cùng bà đã gọi bao nhiêu lần Cố Dư Sinh cũng không bắt máy.
Ngoài cửa sổ lại là một trận sấm chớp đùng đùng, chấn động đến nỗi cửa sổ kêu lách cách, trời mưa càng lớn, cửa sổ trong phòng khách kêu càng dữ dội.
Quản gia sầu lo liếc mắt nhìn cơn mưa ác liệt ngoài cửa sổ, thả điện thoại
sau một hồi chuông dài cũng không có ai bắt máy xuống, suy nghĩ một
chút, bà lại cầm điện thoại lên, muốn gọi đến nhà cũ, nhưng vừa bấm hai
số bà lại ngừng lại.
Cố lão gia tuổi cũng đã lớn, thiếu gia có xảy ra chuyện gì cũng không muốn cho ông biết, chính là hắn sợ ông lo lắng, nên bà biết chỉ cần bà gọi cuộc điện thoại này, Cố lão gia sẽ không yên lòng cả đêm, mà Cố Dư Sinh biết được sẽ lại lên cơn…
Quản gia chần chừ một chút, lại cúp máy, đổi thành gọi cho Lục Bán Thành.
Điện thoại vang lên chưa được hai tiếng Lục Bán Thành đã bắt máy, âm thanh còn ngái ngủ: “Alo?”
“Lục tiên sinh, là tôi, quản gia của Cố thiếu gia, thật ngại quá đã trễ như vậy rồi mà còn làm phiền ngài.”
Không ngờ giờ này bà lại
gọi điện thoại đến, Lục Bán Thành ngừng vài giây mới hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Là như vầy, Cố Dư Sinh vừa đi ra ngoài, cậu ấy sốt cao, còn chưa đi thẳng
được đã chạy xe trong điều kiện thời tiết thế này, vết thương trên người cậu ấy còn chưa khỏe hẳn, tôi sợ sẽ xảy ra chuyện gì, gọi điện thoại
cậu ấy cũng không bất máy, tôi cũng không dám gọi cho Cố lão gia, sợ ông ấy lo lắng…”
Quản gia nói tới đây, còn chưa kịp nói câu tiếp
theo, Lục Bán Thành cũng đã hiểu ý của bà: “Tôi biết rồi, bây giờ tôi đi tìm anh ấy.”
“Cảm ơn Lục tiên sinh.”
.......
Trong lòng Cố Dư Sinh hiểu rõ hắn làm như vầy chẳng khác nào mò kim đáy biển, không thể tìm thấy Tiểu Phiền Toái.
Thế nhưng hắn cũng biết, mù quáng tìm kiếm như vậy là nhánh cỏ duy nhất mà hắn có thể nắm lấy.
Khí trời rất đáng sợ, mưa to đến nỗi cần gạt cũng gạt không kịp nước.
Cố Dư Sinh mở toàn bộ cửa sổ, cũng không để ý nước mưa đang xối xả văng vào xe, tìm dọc theo từng con đường trên thành phố.
Mặc dù ngồi trong xe nhưng toàn thân hắn đã ướt đẫm trong chớp mắt, trong xe cũng sắp ngập vì nước mưa.
Vết thương trên đầu và trên chân hắn còn chưa cắt chỉ, vết thương bắt đầu bén đau.
Kỳ thực đau một chút cũng tốt, có thể kích thích não đang mơ màng vì sốt
của hắn có thể tỉnh táo hơn một chút, như vậy hắn có thể tìm kiếm cô lâu hơn một chút.