Lục Bán Thành nghe đến đó, hoàn toàn hiểu ra: “Vì vậy ngày ấy nếu anh không cứu hai cậu bé đó thì đã có thể gặp cô ấy rồi đúng không?”
Lúc này Cố Dư Sinh phản ứng so với ngày thường còn chậm hơn, một hồi lâu sau hắn mới “Ừ” một tiếng.
Làm bạn bè, Lục Bán Thành biết mình nên an ủi Cố Dư Sinh nhưng trong chốc
lát hắn cũng không biết mình nên nói gì, yên lặng một lát, mới nói:
“Trong lòng anh có phải rất hối hận không?”
“Không hối hận…” Cố Dư Sinh nói đứt quãng: “…Chỉ cảm thấy thật sự khó vượt qua… Kỳ thật tôi có thể lên bờ nhưng tôi cũng không thể trơ mắt nhìn cậu bé kia chết, tôi
cũng biết rất rõ nếu lúc đó cứu người, bản thân mình có thể cũng không
lên bờ được…”
“Thế nhưng cậu cũng biết đó, tôi không thể thấy chết mà không cứu,… Kỳ thật tôi cũng từng nghĩ mình thật sự sẽ chết trong
dòng nước kia, nhưng tôi lại nghĩ cô ấy đang chờ tôi, tôi liền có thể cố gắng chịu đựng mà vượt qua tất cả…”
“Bán Thành, cậu có biết
không? Trước đây khi đi bộ đội, tôi cũng đã không ít lần bị thương,
nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy như lần này, chưa bao giờ cảm thấy mình
lại muốn sống như vậy.”
Lục Bán Thành biết, Cố Dư Sinh còn chưa
nói xong hắn cũng có thể biết, tâm tình của Cố Dư Sinh lúc này chắc chắn là ngột ngạt đến cực hạn, hắn nói với mình những chuyện này chính là
muốn tìm một chỗ để giải bày mọi chuyện.
Vì vậy Lục Bán Thành không lên tiếng, chỉ im lặng ngồi nghe hắn nói.
“Tôi muốn sống… Bởi vì cô ấy đang chờ tôi…” Âm thanh của Cố Dư Sinh dần trở
nên mơ hồ, có thể Lục Bán Thành vẫn có thể nghe hắn nói: “Tôi có thể vì
bất kỳ sinh mạng nào trên mảnh đất này mà đánh đổi mạng sống của bản
thân nhưng tôi chỉ vì một mình cô ấy mà hy vọng mình có thể tiếp tục
sống…”
“Nhưng sau khi tôi sống sót… cô ấy cũng còn ở đây nữa…”
“Tôi vì cô ấy mà tồn tại a…” giọng nói của Cố Dư Sinh có chút run rẩy: “…
Bây giờ tôi lại không biết mình tồn tại là vì cái gì nữa, tôi sống còn
có ý nghĩa gì, rất vô vị, cậu có biết
không?”
Nếu như lúc nãy Lục
Bán Thành còn im lặng để nghe hắn giãi bày thì bây giờ Lục Bán Thành lại im lặng là bởi vì hắn không biết mình nên nói gì bây giờ nữa.
Trong phòng tối đen, hắn không thể nhìn rõ mặt Cố Dư Sinh, thế nhưng hắn có
thể cảm nhận được sự nặng nề đau xót mà Cố Dư Sinh đang gánh chịu.
Cố Dư Sinh không nói nữa.
Bên trong lại yên tĩnh, Lục Bán Thành thậm chí có thể nghe tiếng hít thở của Cố Dư Sinh.
Không biết qua bao lâu, Cố Dư Sinh lại nhẹ nhàng nhúc nhích thân thể một
chút, mở miệng, âm thanh có vẻ khàn khàn: “Đã rất nhiều năm tôi không
được cảm nhận cảm giác vô vị này.”
Từ bỏ giấc mơ của chính mình, cha mẹ qua đời, hắn từ một người đầy nhiệt huyết ước mơ và hoài bão đã biến thành một con dao.
Hắn muốn chính mình chỉ cần cả đời cứ như vậy là được rồi, muốn ra sao thì ra.
Mãi đến khi cô xuất hiện, trái tim lạnh băng của hắn mới từ từ sống lại, đập lên những nhịp đập tươi mới.
Hắn giống như được hồi sinh, tạo nên một vòng luân hồi, mãi đến khi hắn cứu người rơi xuống nước, ngày ấy, nghe thấy những câu nói kia của cô, hắn
mới rõ ràng ý thức được, sâu bên trong hắn lại có một giấc mơ mới.
Mà giấc mơ kia, chính là cô.
Nhưng giấc mơ mới của hắn so với việc buông tha mộng sơn hà năm đó lại càng khốc liệt hơn.
Mộng sơn hà kia, ít nhất hắn cũng được theo đuổi, cũng được hưởng thụ cảm
giác sống trong giấc mộng đó, còn giấc mộng về cô, chưa kịp bắt đầu đã
vội lụi tàn.