“Anh ấy xảy ra chút việc, hình như là đã xảy ra một chuyện hy hữu,
cũng không thể gọi là hy hữu mà là rất ly kỳ… Như tiểu thuyết thời cấp
ba chúng ta vẫn hay đọc đó… Lương Đậu Khấu, cậu biết không? Ngôi sao lớn kia, chính là vợ của hắn, nhưng không biết vì lý do gì, sau khi cưới về lại không ở bên cạnh hắn mà lại tìm một người đóng thế cô ấy.”
Tần Chỉ Ái trượt tay xuống dao, cắt trúng ngón tay, chảy máu ròng ròng.
Cô vội để dao xuống, chặn lại miệng vết thương, lại “Nha” với Hứa Ôn Noãn đang lặt rau một tiếng.
“Chuyện cụ thể ra sao mình cũng không rõ lắm, chính là lúc đó Ngô Hạo vô tình nói một câu, thế nhưng Ngô Hạo cũng không kể rõ ràng lắm, Tiểu
Ái, cậu không cảm thấy thần kỳ sao? Trên thực tế lại có chuyện như vậy
xảy ra…”
Thì ra cô rời đi ba tháng, chuyện Lương Đậu Khấu đóng giả đã bị bại
lộ rồi,… Tần Chỉ Ái chìm đắm trong suy nghĩ của mình, không nghe những
câu tiếp theo của Hứa Ôn Noãn.
“À, đúng rồi, Tiểu Ái, tối ngày mốt cậu có rảnh không?” Hứa Ôn Noãn
lặt xong hai bó rau liền đứng lên, nhìn thấy Tần Chỉ Ái cầm ngón tay
chảy máu, liền đưa tay quơ quơ trước mặt Tần Chỉ Ái đang đứng ngây ngẩn
cả người, nhìn thấy cô cũng không có phản ứng gì, liền đi đến bên tai cô “Ây” một tiếng.
Toàn thân Tần Chỉ Ái run cầm cập, nhìn về phía Hứa Ôn Noãn.
Cô vừa “Hả?” một cái, Hứa Ôn Noãn liền thấy được vết thương trên ngón tay của cô, liền lập tức ném rau thơm qua một bên, nắm chặt tay của cô: “A, Tiểu Ái. Sao cậu lại bị thương rồi, mình đi tìm băng keo cá nhân
cho cậu.”
“Không cần.” Tần Chỉ Ái lên tiếng ngăn Hứa Ôn Noãn lại, đưa tay vào
vòi nước rửa một cái, lại thấy ngón tay sạch rồi thì cầm dao tiếp tục
cắt thịt: “Lúc nãy cậu nói gì?”
“Mình nói ngày mốt cậu có rảnh không?”
“Chi vậy?”
“Tối ngày mốt là sinh nhật một người bạn
của anh ấy tổ chức trên du thuyền, mình đưa cậu đi cùng.”
Cố Dư Sinh Ngô Hạo và Lục Bán Thành là bạn thân, nhưng thời điểm này
không phải là sinh nhật của Cố Dư Sinh, chắc là sinh nhật của Lục Bán
Thành rồi.
Tần Chỉ Ái nghĩ một lát, lại nhẹ giọng hỏi: “Ai vậy?”
“Lục Bán Thành lần trước đi ăn cơm cậu cũng đã gặp rồi đó.” Hứa Ôn
Noãn đáp xong, lại nhớ ra chuyện gì tốt đẹp, cười hì hì lại mở miệng
nói: “Tiểu Ái, cậu có thích ngôi sao nổi tiếng nào không? Anh ấy là
người đầu tư các bộ phim truyền hình, nếu có chúng ta có thể tìm anh ta, nhất định sẽ được dẫn đi gặp thần tượng đó, lúc trước mình cũng đã đi
với anh ta, còn được chụp hình với họ nữa đó…”
Đúng là Lục Bán Thành a… Tần Chỉ Ái bừng tỉnh nghe Hứa Ôn Noãn nói
nửa câu sau xong liền quay đầu nhìn về phía cô một chút, không lên
tiếng, lại ra hiệu cho cô lui về phía sau một chút, mở lửa, để khô nồi,
mới đổ dầu, xào thức ăn.
Làm cơm xong, hai cô bé ngồi đối diện nhau lúc ăn cơm, Hứa Ôn Noãn
nghĩ Tần Chỉ Ái vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình, lại hỏi lại một lần:
“Tiểu Ái, cậu còn chưa trả lời ngày mốt cuối cùng cậu có rảnh hay
không?”
Nói tới đây, Hứa Ôn Noãn dừng lại một chút, lại mở miệng nói: “Cậu
còn chưa đi học mà, nên chắc là rảnh đúng không, đi với mình đi, ở nhà
chán chết đi được, nha, được không?”