Tần Chỉ Ái run mí mắt, tay phải nắm lấy vạt áo, qua mấy giây mới thoáng nâng đầu lên một chút, nhìn về phía Cố Dư Sinh.
Hắn nhìn chằm chằm một ô vuông trên kệ có để một cây xanh, bình tĩnh
nhìn, cũng không biết đang nghĩ gì, nhàn nhạt đi đến gần cây.
Hắn rất yên tĩnh, giống như một pho tượng, khiến Tần Chỉ Ái có chút
hoài nghi, tiếng “Này” lúc nãy chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
Tần Chỉ Ái nhìn một lát, thấy hắn vẫn không có phản ứng gì, vừa chuẩn bị thu lại tầm mắt lại thấy lông mi hắn nhấp nháy ba lần, tầm mắt nhìn
cây xanh kia một chút, chỉ là hướng đầu về phía vị trí cô đang đứng,
không nhìn cô nhưng lại gọi: “Này” một tiếng.
Lần này tận mắt Tần Chỉ Ái nhìn thấy hắn mở miệng nên đầu ngón tay cô lại run nhẹ lên, đáy lòng nao núng “Dạ?” một tiếng rất nhẹ.
Cố Dư Sinh không nói gì nữa mà đưa tay đang cầm túi của Hứa Ôn Noãn
về phía cô, lắc hai cái, giống như đang hỏi cô túi này xử lý như thế
nào.
Cô đứng tại chỗ nhìn thấy như vậy mới hiểu ý “A” một tiếng, nhanh chóng chạy đến gần hắn, đưa tay ra nhận lấy túi.
Tần Chỉ Ái vốn muốn quay vào phòng nhưng suy nghĩ một lát lại thay Hứa Ôn Noãn nói một câu: “Cảm ơn.”
Cố Dư Sinh vẫn dùng dáng vẻ lãnh đạm, nghe thấy cô nói cảm ơn cũng
không chớp mắt, không nhìn Tần Chỉ Ái, chỉ nhìn hư không, khẽ gật đầu
một cái thật nhẹ, liền dựa vào vách tường, giống như đang hoảng hốt, im
lặng tạo thành một bức tranh.
Tần Chỉ Ái vẫn không dám nhìn thẳng Cố Dư Sinh một cách quang mình
chính đại mà chỉ liếc nhìn hắn rất nhanh, chỉ như vậy cũng có thể khiến
cô nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch và hốc mắt sâu, quầng mắt còn hiện ra
một
màu đen rất rõ ràng.
Không biết là bao lâu rồi hắn không nghỉ ngơi thật tốt mới có thể thâm quầng mắt như vậy.
Hơn nữa sắc khí so với lúc cô vừa đi lại uể oải tiều tụy hơn rất nhiều.
Trong ngực Tần Chỉ Ái bén đau, cô nhìn hắn một chút, có chút quan
tâm, nhưng cô lại không có tư cách nói ra, cuối cùng cũng chỉ có thể cầm túi của Hứa Ôn Noãn bình tĩnh đặt xuống ghế.
Lục Bán Thành còn chưa ra khỏi nhà vệ sinh, bên trong lại yên tĩnh lần nữa, bầu không khí có vẻ càng thêm lúng túng.
Cố Dư Sinh đứng ở cửa, Tần Chỉ Ái cũng không tiện ngồi, chỉ có thể cứng ngắc đứng sau lưng hắn, cạnh bàn trà.
Không hề có một tiếng động như vậy làm cho Tần Chỉ Ái không chịu nổi, cô nhìn một vòng, nhìn thấy ly nước trên bàn lúc nãy cô mang ra.
Để giảm bớt sự ngột ngạt trong bầu không khí, cũng để cho mình thả
lỏng một chút, Tần Chỉ Ái quay đầu hỏi Cố Dư Sinh: “Anh có muốn uống
nước không?”
Cố Dư Sinh làm như không nghe thấy, nhìn chằm chằm vào hư không, tầm
mắt đăm chiêu, ngay lúc Tần Chỉ Ái cho rằng hắn sẽ không để ý đến cô thì hắn lại “Ừ” một tiếng.
Hả? Đây là ý gì?
Tần Chỉ Ái nghi hoặc, vẫn khom người bưng ly nước lên đưa cho Cố Dư Sinh.