Người phỏng vấn là một nữ sinh, ngưỡng mộ hỏi Cố Dư Sinh những câu
hỏi đã chuẩn bị sẵn xong, còn chưa muốn kết thúc, lại tự mình hỏi thêm
một vài vấn đề, hỏi đến cuối cùng có một số câu không biết nên trả lời
như thế nào.
Cố Dư Sinh vẫn phong độ đứng trên lễ đài, không có
chút nao núng nào, nhưng Tần Chỉ Ái dưới sân khấu lại nhìn ra được lúc
hắn nhìn xuống micro, vẫn thấy sự thiếu kiên nhẫn của hắn.
Khí phách được giáo dục từ nhỏ, để trên mặt hắn lại trở thành nụ cười nhẹ.
Chỉ là vấn đề nữ sinh vừa hỏi khá riêng tư, nghe xong rất dễ phát hỏa.
Ý cười trên mặt Cố Dư Sinh nhạt dần, đáy mắt cũng có chút nhạt nhòa, Tần
Chỉ Ái lo lắng không biết làm sao để nữ sinh kia buông tha cho hắn, vội
vàng chạy lên sân khấu cắt ngang: “Thật ngại quá, xin lỗi bạn, đã hết
thời gian phỏng vấn rồi, chút nữa Cố tiên sinh còn có việc phải làm.”
Nói xong, Tần Chỉ Ái liền quay người về phía Cố Dư Sinh: “Cố tiên sinh,
thầy Trần ở trên lầu đang chờ ngài, ngài đi theo tôi nha?”
Buổi
tối Cố Dư Sinh còn có việc, vốn muốn từ chối nhưng lại nghe câu: “Ngài
đi theo tôi nha?” tinh thần hắn lại chuyển động, không lẽ buổi tối cũng
có cô đi cùng?
Cố Dư Sinh khẽ gật đầu một cái: “Được.”
Chỉ một chữ như vậy, vẻ mặt và ngữ khí của hắn sau khi trả lời những câu hỏi của nữ sinh kia vẫn còn mang vẻ khó chịu lạnh lùng.
Lúc ở trong trường học, Tiểu Vương thay Cố Dư Sinh đi chào hỏi, không biết
đang ở nơi nào, ra khỏi phòng hội nghị, Cố Dư Sinh liền cầm điện thoại
gọi cho Tiểu Vương, nói cho hắn biết đến phòng của thầy Trần tìm hắn,
sau khi cúp máy mới mở miệng nói với Tần Chỉ Ái: “Đi thôi.”
Phòng
hội nghị lớn cách đó khá xa, hai người đi một trước một sau im lặng
không nói với nhau cả nửa đường, nhưng đột nhiên Cố Dư Sinh đang đi sau
Tần Chỉ Ái lại hỏi một tiếng: “Cô tên là Tần Chỉ Ái?”
Bất kể là
tám tháng trước hay tám tháng sau, mỗi lần
Tần Chỉ Ái nhìn thấy Cố Dư
Sinh, hắn đều không nhìn cô, nhưng lúc này bỗng nhiên hắn lại chủ động
nói chuyện với cô, cô hơi kinh ngạc quay đầu lại liếc mắt nhìn Cố Dư
Sinh một cái, mới trả lời câu hỏi của hắn: “Vâng.”
Năm ngoái Hứa
Ôn Noãn dẫn cô đến gặp hắn, khi đó có giới thiệu tên của cô với hắn, hơn nữa ngày đó ăn cơm xong khi gặp hắn ở chỗ đón taxi cũng nói chuyện với
hắn mấy câu.
Nghe hắn nói như vậy, hình như không nhớ rõ cô rồi.
Sau khi trả lời xong, trong lòng Tần Chỉ Ái vẫn cảm thấy thương cảm.
“Cô đã học ở đây bao lâu rồi?”
Tần Chỉ Ái cho rằng Cố Dư Sinh sẽ không nói nữa, nhưng không ngờ hắn lại hỏi một câu khác.
“Bốn năm đại học, ba năm nghiên cứu sinh.”
“A.” Cố Dư Sinh đáp một tiếng, không nói nữa, nhìn thẳng con đường phía
trước, ánh mắt khá chăm chú, giống như đang suy tư chuyện gì.
Khi đến nơi, hắn vẫn cứ trầm mặc.
Hiệu trưởng Trần dẫn theo một nhóm lãnh đạo của trường, đã sớm chờ ở đó.
Một nhóm người nhìn thấy Cố Dư Sinh liền chen chúc hàn huyên nói chuyện với hắn.
Tần Chỉ Ái chỉ phụ trách đón tiếp, làm gì có cửa ngồi ăn cơm cùng với các
lãnh đạo, cô dẫn Cố Dư Sinh đến nơi đã giống như người vô hình không ai
nhìn thấy rồi, cô hoàn thành trọng trách nặng nề, thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới cất bước đi về phía cổng trường.
Lúc cô đi chờ xe buýt, chuẩn bị về nhà, lại nhận được điện thoại của Hứa Ôn Noãn.