Phá hủy cửa phòng?
Tiểu Vương cho rằng mình nghe lầm, kinh ngạc vài giây nhìn Cố Dư Sinh đang nói nhỏ với mình, cũng dùng dB nhỏ nhất để đủ cho hắn nghe: “Vậy Cố tổng, sao lát nữa anh vào phòng được?”
Trở về phòng? Bớt giỡn, cô ta ở trong căn phòng đó, sao hắn còn có thể trở về chứ…
Không chỉ không về mà ngay cả những đồ để trong đó hắn cũng không lấy lại nữa.
Cố Dư Sinh không trả lời vấn đề Tiểu Vương đặt ra, lần nữa tập trung vào công việc, nhìn chăm chú trong màn hình vi tính.
Tiểu Vương thấy hắn hoàn toàn không có chút đùa giỡn nào, ngồi bên cạnh hắn một chút lại đứng lên chuẩn bị đi làm theo ý hắn, kết quả Cố Dư Sinh đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính lại ngước lên nhẹ giọng nói với Tiểu Vương: “Còn nữa, nói bọn họ cắt điện trong phòng đó đi.”
Phòng khách sạn không hề có một thiết bị giải trí gì, không xem tivi thì cũng chỉ có thể chơi điện thoại.
Trong phòng không có điện, điện thoại di động của cô ta chắc chút nữa thôi là đã hết pin rồi, mà cô ta còn ở trong phòng chờ hắn, có thể chút nữa ổ khóa cũng banh chành.
Chờ đến lúc cô ta phát hiện ra điểm bất thường, cũng đã không thể đi tìm ông nữa rồi…
Cố Dư Sinh nghĩ tới đây, lại nhìn chằm chằm màn hình vi tính một hồi, vừa gõ chữ vừa quay đầu nói nhỏ với Tiểu Vương lần nữa: “Điện thoại bàn nội tuyến cũng ngắt kết nối luôn!”
Không ra khỏi phòng được, không có điện thoại bàn lẫn điện thoại di động, chờ đến khi trời sáng, hắn gọi điện thoại cho ông, nói cho ông biết hắn và Lương Đậu Khấu có việc nên về trước, sau đó gửi giấy thông hành cho ông về nhà, khi đó Lương Đậu Khấu đúng là kêu trời trời không thấu kêu đất đất không hay rồi!
Trước mắt Cố Dư Sinh như hiện ra hình ảnh Lương Đậu Khấu đang xù lông, giậm chân, khóe môi hắn lại hiện lên một nụ cười gian xảo, lại nói với Tiểu Vương: “Đi làm cho tốt.” sau đó mới yên vị trên ghế.
.......
Hội nghị Cố Dư Sinh triệu tập đột xuất tất nhiên là không có bất kỳ chủ đề nào cụ thể để thảo luận, nhưng hắn ở trên