Tần Chỉ Ái trố mắt một phen, nhìn vào phía trong vườn, cửa phòng bị mở ra không đóng, dưới ánh đèn vàng ấm áp nơi cổng vòm, từ trong nhà ra phía ngoài, có thể nương theo ánh sáng này, lờ mờ thấy rõ, trong vườn không bật đèn, cũng không có một bóng người.
Đêm khuya khu biệt thự, im ắng.
Tần Chỉ Ái đứng ở cửa lớn rất lâu, không thấy có người đi ra đóng cửa, mi tâm cô nhịn không được mà từ từ nhíu lại.
Chẳng lẽ hôm nay quản gia không ở đây? Nếu không làm sao có thể để đêm hôm khuya khoắc, mà cửa vườn cũng không có người đóng?
Hắn uống vào nhiều rượu như vậy, một mình ở nhà sẽ không có gì chứ?
Tần Chỉ Ái buông tay xuống bên người, chậm rãi nắm thành quả đấm, cô muốn đi vào, nhưng lại không có dũng khí, do dự thật lâu sau, cô mới nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, lo lắng, nhấc chân nhẹ nhàng đi vào trong vườn biệt thự Cố Dư Sinh.
Mãi đến cửa phòng, ánh đèn nơi cổng vòm toả ra, bao phủ cả người cô, cô mới dừng bước.
Cô nhìn chằm chằm cửa bình tĩnh một lúc, mới nhấc chân, mới vừa bước vào bậc thang cửa phòng, lại thu chân trở về.
Cũng không biết rốt cuộc qua bao lâu, một đợt gió lạnh thổi tới, mang theo lãnh lẽo thấu xương, khiến cho đại não cô trong nháy mắt thanh tỉnh lại.
Cô mấp máy khóe môi, rũ mắt, vừa mới xoay người rời khỏi, liền nghe từ trong nhà truyền đến một tiếng động "Bốp", giống như vật gì rơi, sau đó lại là tiếng thủy tinh rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ vụn thanh thúy.
Động tác xoay người của Tần Chỉ Ái cứng đờ, nhanh ngẩng đầu, lại nhìn về phía cửa phòng.
Cách nửa giây, trong phòng lại truyền đến một tiếng "Ầm", lờ mờ lại vang lên tiếng kêu rên hỗn loạn.
Tuy khẽ, không rõ ràng, nhưng cũng đủ để đánh tan lý trí của Tần Chỉ Ái, để cho cô rốt cuộc không còn rảnh để suy nghĩ cố kỵ, nhanh nhấc chân, đi vào trong nhà.
Vòng qua cổng vòm, cô nhìn xung quanh, cũng không phát hiện Cố Dư Sinh ở trong phòng
khách, mi tâm cô hơi nhíu lại một cái, lập tức liền mơ hồ nghe thấy trong phòng ăn truyền đến tiếng động, chưa kịp nghĩ nhiều cô liền nhanh chân chạy tới hướng đó.
Cửa nhà ăn cũng được mở rộng, cô mới vừa đi thẳng đến tới cửa, liền nhìn thấy bóng người đang ngồi ngã chật vật dưới đất, một tay hắn chống xuống đất, vùng vẫy như muốn đứng lên, nhưng bởi vì uống quá nhiều rượu, cho nên cả người không có một chút khí lực, miễn cưỡng gắng gượng nhiều lần mới có thể đứng lên, nhưng lại té ngã trên mặt đất.
Bên tay trái hắn, là các mảnh nhỏ thuỷ tinh rơi phân tán đầy đất, bên cạnh còn có một vết nước.
Tần Chỉ Ái giật giật môi, tầm mắt dời sang, nhìn đến ấm nước bị rơi, tỏa ra hơi nóng cuồn cuộn.
Cố Dư Sinh hẳn là muốn uống nước, cho nên mới cầm ly thủy tinh? Sau đó lúc rót nước ấm vào, bị rơi rồi?
Tần Chỉ Ái mới vừa làm rõ tình hình, liền nhìn thấy tay Cố Dư Sinh, giơ về phía mảnh nhỏ thuỷ tinh trên mặt đất.
"Cố tổng!" Tần Chỉ Ái vội vàng chạy thẳng qua, tóm lấy tay Cố Dư Sinh, ngăn cản động tác của hắn.
Cố Dư Sinh như không nghe thấy, tiếp tục vùng vẫy muốn đứng lên.
Hắn đúng là đã say đến rối tinh rối mù, cô cầm lấy tay hắn, nhưng hắn lại hoàn toàn không cảm giác được... Tần Chỉ Ái vừa nghĩ, lại lên tiếng: "Cố tổng, anh đừng lộn xộn, trên đất đều là các mảnh nhỏ thủy tinh, để tôi đỡ anh đi nghỉ."
Tần Chỉ Ái ôn nhu nói một hồi lâu, nhưng ánh mắt của Cố Dư Sinh vẫn mê mang ngây ngốc như cũ, hiển nhiên là không nhận biết được có người đang nói chuyện với hắn.
Tần Chỉ Ái nhíu nhíu mày, trực tiếp dùng lực, chống cánh tay hắn, kéo hắn từ dưới mặt đất đứng dậy