Bộ dạng của cô vô tội mà điềm đạm đáng yêu như vậy, khiến người đàn ông kia nhiệt huyết sôi trào, hắn mới đứng trước mặt Tần Chỉ Ái, liền không nhịn được đưa tay chạm vào bả vai đang lộ ra ngoài không khí lạnh của cô.
Cô giống như bị dính thứ gì đó rất dơ bẩn vậy, theo phản xạ có điều kiện né tránh, mất khống chế mà hô to: “Đừng đụng tôi.”
Ngữ khí của cô có chút trùng, nhưng đáy mắt của cô lại cho người khác biết cô đang rất sợ, cho đến không cô nói ra, lại không có một chút kiên định nào, rơi vào tai đàn ông lại khiến cho hắn phối hợp nói: “Tôi rất sợ, tôi rất sợ đó…” khiến cả phòng cười phá lên.
Người đàn ông đứng trước mặt Tần Chỉ Ái kia sau khi cười xong lại lần thứ hai chạm vào vai cô.
Hắn sợ cô lại trốn, cố ý cùng hai tay, ngăn không cho cô giãy dụa, da thịt của cô mềm mại nhẵn nhụi, khiến hắn hít vào một ngụm khí lạnh, sau đó trong miệng liền phát ra những câu hạ lưu: “Đừng đụng em? Anh không chỉ muốn đụng em mà còn chụp hình em, lát nữa còn mấy anh trai khác nữa!”
Nói xong, người đàn ông đó đẩy cô ngã lên ghế salon đè lên người cô.
Trọng lượng của hắn làm cho cô không còn chút sức lực nào, không thể thoát khỏi hắn.
“Trước tiên quay hình cho xong đã, đừng có cố làm mình thoải mái.” Người phụ trách ghi hình kia thấy người đàn ông đè lên người Tần Chỉ Ái nửa ngày cũng chưa vào chính sự, mới không nhịn được nói: “…Hướng mặt cô ấy về phía ống kính, lộ ngực ra, mày đừng lộ mặt, hôn cổ của cô ấy đi!”
Theo chỉ huy của người quay phim kia, người đàn ông đè lên người Tần Chỉ Ái liền làm theo.
Mặt Tần Chỉ Ái bị người đàn ông kia ép hướng về phía ống kính, môi của người đàn ông đó dán lên cổ của
cô, lòng cô cực kỳ khủng hoảng, cô không thể khống chế được sợ hãi không ngừng run lên.
Cô không thể để cho họ chụp ảnh được, càng không thể để một người đàn ông mình không quen biết cưỡng bức được…
Tần Chỉ Ái càng nghĩ càng muốn giãy dụa.
Cô không thể nào nhúc nhích được, thậm chí cô còn có thể nghe thấy tiếng máy quay đang răng rắc chụp ảnh, những âm thanh đó thật sự rất khủng bố, cô đành phải cầu xin: “Cầu xin các người đừng đụng vào tôi, thả tôi ra, cầu xin các người đừng…”
Mấy người đàn ông kia giống như không nghe thấy tiếng cầu xin đầy tuyệt vọng của cô, còn chỉ đạo cho người trên người cô tư thế chụp.
“Cởi hết áo ra, như vậy mới có hiệu quả…”
“Để lộ chân cô ấy ra đi…”
“Làm cho chân cô ấy quấn quanh eo mày kìa…”
“Hôn lỗ tai nó, mò ngực nó đi…”
Máy chụp hình lóe lên ánh đèn, Tần Chỉ Ái cả người chỉ cảm thấy tuyệt vọng, ánh mắt đẹp đẽ của cô ngày một trống rỗng, cuối cùng hoàn toàn mất hết tiêu cự.
Bị người ta sỉ nhục như vậy, cô không muốn sống, cô không muốn sống… cô không muốn sống nữa!!!!
Câu nói đó như ma chú nguyền rủa lặp đi lặp lại bên tai cô nhiều lần.
“Không được, tư thế bây giờ tuy lộ mặt nhưng không thể để lộ thân thể của cô ấy, một ít chân vai cũng không có ý nghĩa gì… mày lật cô ấy ra, khiến cho cô ấy mở chân và cánh tay ra, khiến cô ấy lõa lồ trước ống kính đi…”
Tần Chỉ Ái nghe thấy câu nói này, ánh mắt lóe lên, bỗng nhiên lại mở miệng dùng sức táp tới lưỡi của mình.