Hắn biết rõ bản thân muốn đến Hối thị là để nhìn mặt cô.
Hình như đây không phải là lần đầu tiên hắn xúc động như vậy, lúc trước công tác ở Mĩ về, hơn nửa đêm, hắn lại muốn gặp cô, bắt cô phải mang tài liệu đến cho hắn, sự vọng động này đối với cô nói lên điều gì?
Vì vậy một thời gian dài hắn cũng không quay lại Hối thị.
Mãi đến hôm đó, cùng bạn bè chiến đấu lúc trước gặp nhau, nhận được điện thoại của Tiểu Vương, biết Ông và Lương Đậu Khấu đến Hối thị, liền không yên lòng mà chạy đến, những điều hắn sợ lại thật sự xảy ra.
Khi hắn nhìn thấy cô viết đơn từ chức, nháy mắt trong lồng ngực không phải tức giận ông, không phải tức giận Lương Đậu Khấu, mà là giận cô.
Hắn căm tức nhìn cô rời đi, mà khi nhìn thấy hai bàn tay cô phỏng đến đỏ lên, quần áo bẩn thỉu, hắn lại đau lòng.
Loại cảm giác vừa yêu vừa tức giận này, hắn quá quen thuộc, bởi vì đã từng, Tiểu Phiền Toái đã từng cho hắn cảm giác này vô số lần.
Nhưng hắn lại có thể tìm thấy cảm giác này ở cô...
Sau đó, cô đi đến Vàng son lộng lẫy, hắn vốn không định uống rượu, nhưng mà bởi vì có nhiều chiến hữu hỏi hắn việc kết hôn, hắn kỳ thật cũng chỉ muốn trả lời họ vài câu, nhưng không biết tại sao, khi hắn nói đến: “Nhưng tôi nhất định phải chờ cô ấy trở về.” trong đầu hắn lại hiện ra khuôn mặt của Tần Chỉ Ái.
Hắn rất chắc chắn, tình yêu mà hắn dành cho Tiểu Phiền Toái là một loại tình cảm tha thiết chân thành.
Nhưng hắn không hiểu sao, tại sao trong lòng hắn đã có Tiểu Phiền Toái, trong đầu hắn vẫn cứ hiện lên khuôn mặt của Tần Chỉ Ái.
Vì vậy, hắn mở miệng lại nói: “Tôi vẫn luôn chờ cô ấy.”
Người nghe câu này, cho là hắn trả lời câu hỏi của bọn họ, nhưng chỉ có hắn mới là người biết rõ nhất, hắn đang nói cho chính
mình nghe.
Hắn yêu Tiểu Phiền Toái, chờ cũng là chờ Tiểu Phiền Toái, hắn không yêu người phụ nữ thứ hai, cho dù gặp, cũng chỉ hoài công mà thôi.
Hắn chợt nhớ tới cô là bởi vì đôi mắt của cô giống với đôi mắt của Tiểu Phiền Toái, hắn chỉ là nhất thời si mê Tần Chỉ Ái vì lý do đó mà thôi, không phải là tình yêu thật sự.
Hắn nhiều lần tự nhắc nhở bản thân mình, nhưng càng tự nhủ, hắn lại càng cảm thấy mâu thuẫn, đến tận cùng, hắn lại biến mọi thứ trở nên rối tinh rối mù.
Hơn nửa đêm, cô một mình ra đây làm gì?
Hắn nghi hoặc, sau đó dùng thị lực tốt của mình nhìn cô, cô cũng nhìn thấy hắn.
Vì cô quấy nhiễu hắn quá nhiều, hắn liền không để ý đến cô mà đón xe rời đi.
Nhìn qua kính chiếu hậu, cô thật sự đuổi theo hắn.
Cô thấy hắn say rượu nên không yên lòng sao?
Say rượu, ý thức cũng mơ hồ.
Sao cô vào biệt thự được? sao cô lại ở trên giường hắn? Hắn thật sự không nhớ rõ.
Hắn chỉ biết ngày hôm sau tỉnh lại đã là buổi trưa, trong biệt thự rất yên tĩnh, chỉ có một mình hắn.
Hắn và Tiểu Phiền Toái đã yêu nhiều lần như vậy, ngày hôm sau tỉnh lại, hắn vẫn có thể cảm nhận chân thật được một điều rằng hắn và một người phụ nữ đêm trước đã xảy ra quan hệ.
Sau đó hắn xem camera an ninh, mới biết hắn say đến hồ đồ, sau khi vào nhà cũng không đóng cửa.