Kinh nguyệt…
Tháng trước, cô quên tháng này cô còn chưa tới, kết quả chuyện cô bị bắt cóc ở cuộc họp thường niên của Cố thị ngày hôm đó rồi đến mẹ cô bị tai nạn khiến cô quên mất...
Cũng đã qua một tháng rồi, đừng nói là mấy ngày nay nên có động tĩnh, tháng trước cô còn chưa có kinh…
Chẳng trách mấy ngày nay cô luôn cảm thấy cả người không khỏe, cũng vì Lương Đậu Khấu uy hiếp mà lúc nào trong người cũng nhạy cảm, bây giờ nghĩ một chút, thật giống như không phải bị những chuyện kia uy hiếp… mà là…
Những ý nghĩ đó xuất hiện trong đầu, cô liền nghe thấy tim mình lộp bộp một tiếng.
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Cô và hắn làm nhiều lần như vậy, chỉ có một lần quên tránh thai cô liền mang thai?
......
Tan tầm, trên đường về nhà, Tần Chỉ Ái ghé tiệm thuốc mua vài que thử thai.
Cứ xoắn xuýt lo lắng, lúc Tần Chỉ Ái về đến nhà, cả người đã không còn chút sức lực nào.
Cô thay dép lê, dựa vào vách tường, đứng một chút, sau đó liền xách túi vào nhà vệ sinh.
Vì áp lực trong lòng quá lớn, lúc cô thử que, đầu ngón tay run lẩy bẩy, dùng rất nhiều sức lực mới mở hết bao bì của que thử ra.
Cô chưa từng hồi hộp như lúc này, trong quá trình chờ đợi kết quả, cô thậm chí còn không dám thở.
Mấy phút ngắn ngủi trôi qua, cô cảm thấy như đã qua cả thế kỷ rồi vậy.
Trong nhà vệ sinh rất yên tĩnh, bởi vì quá căng thẳng bất an, đến cuối cùng, Tần Chỉ Ái thậm chí có thể nghe được tiếng
tim mình đập thình thịch.
Những que thử thai từ từ xuất hiện kết quả.
Cái thứ nhất, hai vạch, kết quả: đã có thai.
Cái thứ hai, hai vạch, kết quả: đã có thai.
Cái thứ ba, hai vạch, kết quả: đã có thai.
Cái thứ tư, năm, sáu…
Cái cuối cùng cũng có kết quả như vậy, tất cả đều cho kết quả giống nhau.
Lúc cô phát hiện mình một tháng không có kinh, cũng đã đoán được là do cô có thai rồi, mà khi que thử thai hiện lên kết quả giống nhau, cô vẫn cảm thấy như có một tia sét đánh trúng đỉnh đầu, khiến cô cháy đen thui.
Không biết qua bao lâu, trong não cô cứ trống rỗng, cô mang thai rồi...
Tần Chỉ Ái không nhớ mình đã ra khỏi nhà vệ sinh bằng cách nào, lúc cô tỉnh táo lại, cả người đã nằm vật trên giường, ôm chăn, ngẩng người nhìn trần nhà.
Cô mang thai, cô mang thai con của Cố Dư Sinh, cô nên làm gì? Có nên giữ đứa bé này hay không?
Tần Chỉ Ái càng nghĩ càng đau đầu, lúc cô xuống giường, sắc trời đã tối, cô còn chưa ăn gì.
Nếu là bình thường, cô không muốn động, liền không ăn, nhưng bây giờ không phải như vậy, trong bụng cô còn có thêm một vật nhỏ… còn chưa biết có nên giữ lại đứa bé này không, Tần Chỉ Ái liền ngồi lên giường.