Ngô Hạo há miệng, không nói được gì.
Lục Bán Thành dựa vào ghế ngồi một lúc, có thể là hắn uống nhiều rồi nên muốn đi vệ sinh, đứng dậy, bước đi loạng choà loạng choạng.
Trong phòng khách bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Qua một lúc lâu, Ngô Hạo lại thấp giọng mở miệng nói: “Anh Sinh, có phải anh thấy em rất khốn nạn, rất không đáng mặt đàn ông phải không?”
Hắn không đợi Cố Dư Sinh trả lời liền nói tiếp một mình: “Trong lòng anh rất xem thường em rồi đúng không? Em không ngốc, em hoàn toàn có thể nhìn ra được, anh không đồng ý với cách làm của em, ghế em kéo anh không ngồi, ly em gọi nhân viên lấy anh cũng không đụng…”
Ngô Hạo khẽ cười thở dài một hơi, trên mặt sầu bi và mờ mịt, lại tiếp tục lên tiếng: “…Có điều, anh Sinh, đêm nay anh chịu đến đây, em đã cảm thấy mãn nguyện rồi…”
Ngô Hạo đột nhiên cảm thấy, nhưng lời Lục Bán Thành nói dù có chút khó nghe nhưng còn tốt hơn thái độ khinh thường không để vào mắt của Cố Dư Sinh nhiều.
Ngô Hạo uống mấy ngụm rượu, mới lên tiếng: “Anh Sinh, sao anh lại đến đây?”
Cố Dư Sinh không thừa nước đục thả cậu, đi thẳng vào vấn đề: “Cấp ba tôi có quen Tần Chỉ Ái hay không?”
“Sao bỗng nhiên anh lại hỏi em chuyện Tiểu Ái? Không phải anh có tình ý gì với Tiểu Ái đó chứ?”
Kết hôn thất bại, bây giờ vợ cũng không biết đi đâu rồi mà ở đây lo chuyện bao đồng… Cố Dư Sinh mở mắt, nhìn lướt qua Ngô Hạo, không nói gì thêm.
Bạn bè nhiều năm, Ngô Hạo nhìn thấy là hiểu ánh mắt kia của Cố Dư Sinh đang muốn nói gì, ngoẹo cổ nghiêm túc trầm tư suy nghĩ một lúc mới lên tiếng: “Cấp ba, anh cũng không thân với Tiểu Ái lắm thì phải?”
“Chưa từng thấy anh và cô ấy tiếp xúc ngầm qua… hồi đó trong lòng anh chỉ muốn đi lính, đối với phụ nữ đều không quan tâm, sao anh có thể để ý đến Tiểu Ái chứ?”
“Nhất định là có đụng mặt nhau, chính là lúc cấp ba, nha, cũng không phải gặp cô ấy mà là gặp Ôn Noãn…” hay là bởi vì Tưởng Tiêm Tiêm a…” Ngô Hạo có chút mơ hồ nghĩ đến tình hình lúc đó: “…Nếu như lúc gặp nhau có chào hỏi đôi lời mà được gọi là thân thì thật sự
là anh cũng thân với cô ấy đó.”
Ngô Hạo thấy Cố Dư Sinh nhìn mình chằm chằm, không lên tiếng, cho rằng Cố Dư Sinh không tin mình, liền giơ tay lên giống như đang thề, nói: “Anh Sinh, những điều mà em nói chính xác 100% đó, vợ em là bạn tốt của Tiểu Ái, vợ em nhất định sẽ biết mà.”
Cố Dư Sinh thu hồi lại tầm mắt, dựa vào ghế, ngồi yên trong chốc lát, lại đứng dậy.
Trước khi đi, hắn nhớ đến chuyện gì, cúi đầu nhìn Ngô Hạo đang hung hăng uống rượu, nói: “Hứa Ôn Noãn bây giờ cũng không phải là vợ cậu rồi.”
Lời này của hắn đâm một cái liền thấy máu, đâm mạnh vào Ngô Hạo đang uống rượu, hắn sặc, khom người ho khùng khục.
Vừa bước đi một bước, Cố Dư Sinh vừa nghĩ đến chai rượu của mình đang uống, liền đến quầy thu ngân tính tiền ngay trước mặt Ngô Hạo, sau đó mặt Ngô Hạo chính thức trở nên trắng bệch, Cố Dư Sinh cũng không nói gì nữa, nhanh chân rời đi.
.....
Chẳng lẽ Ngô Hạo nói đúng, lúc cấp ba hắn không thật sự quen cô sao?
Vậy sao hắn lại dùng thư nặc danh qua lại với cô lâu như vậy?
Chẳng lẽ lúc đó hắn không nghĩ đến chuyện tình cảm nhưng vẫn bị cô hấp dẫn, vì vậy nên muốn dùng cách thức liên hệ như vậy để cho mình một con đường lui?
Cố Dư Sinh giống như gặp một vấn đề rất nan giải, suy nghĩ một lúc lâu ven đường, cũng không tìm ra được đáp án.
Trong lòng hắn trở nên buồn bực, muốn châm thuốc hút, hắn sờ sờ, phát hiện mình sốt ruột ra ngoài nên bóp tiền và thuốc lá cũng không mang theo.
Hắn hậm hực thở ra một hơi, mở mắt, nhìn thấy bên cạnh có ngân hàng, không cần thẻ cũng có thể rút, liền đi tới.
Lấy tiền xong, Cố Dư Sinh quẹo qua siêu thị tiện tay cầm hai gói thuốc lá ngày thường hắn thích hút, để lên quầy thu ngân.