Cố Dư Sinh đưa lưng về phía Lục Bán Thành, sau khi nghe đến hai chữ “đòi nợ” lông mày hắn lại nhíu chặt lại.
Đòi nợ?
Lúc trước hắn biết Tần Chỉ Ái học trễ, đã có chút nghi ngờ nên cố ý phái Tiểu Vương đi thăm dò hồ sơ của cô, nhưng… hắn xem hồ sơ của cô, cô rõ ràng là vì mẹ cô bệnh nên mới phải nghỉ học chăm sóc cho mẹ mà?
Lục Bán Thành không biết trong lòng Cố Dư Sinh đang nghĩ gì, lại thở dài một hơi, lại lầm bầm lầu bầu nói: “Anh Sinh, anh có biết không, dưới cái nhìn của em, tình yêu chính là thứ tốt đẹp nhất, không có gì bằng Chuột và Ôn Noãn, tuy rằng cấp ba em ra nước ngoài không thể cùng các người lớn lên, nhưng mấy năm qua, em cũng có thể trở thành một nhân chứng tình yêu của họ, Chuột thật sự đối xử với Ôn Noãn rất tốt, thật sự khiến cho một người đàn ông như em cũng cảm thấy cảm động.
Thậm chí, trong cuộc họp thường niên của Cố thị, sau khi biết Hứa Ôn Noãn là đội trưởng trong game mà mình thường chơi, Lục Bán Thành vẫn không hề dám có ý gì với cô.
Bởi vì trong lòng Lục Bán Thành, Ngô Hạo và Hứa Ôn Noãn chính là một đôi trời sinh.
Lục Bán Thành dừng lại một chút, mới tiếp tục mở miệng, giọng nói lại có chút thổn thức, lại kèm thêm phiền muộn: “… Nhưng mà, Anh Sinh, anh nói xem, saoChuột và Tưởng Tiêm Tiêm lại có thể tách ra ở cùng với nhau? Chẳng lẽ là bởi vì tiền sao? Tiền thật sự còn quan trọng hơn tình yêu sao?”
Lục Bán Thành lầm bầm nói rất nhiều, Cố Dư Sinh cũng không nghe vào tai, trong đầu hắn lúc này chỉ còn chuyện của Tần Chỉ Ái mà Lục Bán Thành vừa mới thuận miệng đề cập đến: “Đòi nợ.”
Hắn lại chờ lúc Lục Bán Thành yên tĩnh lại, đôi mắt đang mở của hắn lại bỗng nhiên mở ra.
Hắn nhìn chằm chằm vách tường trắng như tuyết hai giây, sau đó đột nhiên ngồi dậy, quay lại nhìn Lục Bán Thành: “Sao cậu biết chuyện cha của Tần Chỉ Ái mượn nợ bị đòi?”
Lục Bán Thành đang chìm đắm trong những