Dây chuyền kia chính là sợi dây chuyền hắn đố kỵ với tên nhóc kia mà giật dứt, sau đó hắn lại cực kỳ ảo não, đi hết tiệm vàng bạc đá quý này đến tiệm kim cương châu báu khác để sửa lại.
Tiền kia, là hắn bảo cô viết tâm sự của mình lên để nó lưu hành, mọi người đều sẽ biết nỗi buồn của cô. Lúc đó hắn ra cửa hàng tiện lợi tìm không thấy, còn cho là cô vốn không viết gì, nhưng bây giờ nhìn lại, là cô không dùng tờ tiền này.
Thì ra cô chính là Tiểu Phiền Toái mà hắn tìm kiếm bấy lâu nay.
Thì ra trong thư, người cô luôn miệng gọi là anh ấy, là hắn, người hắn luôn miệng nói cô ấy, chính là cô.
Thì ra, trong cuộc đời hắn, ba lần yêu, đều là mỗi lần yêu đều yêu đến tha thiết sâu đậm, chỉ có mình cô.
Thì ra, giờ hắn mới tỉnh ngộ...
Chẳng trách hắn gặp Tiểu Phiền Toái lần đầu tiên, hắn liền bắt đầu không phải là chính mình.
Chẳng trách sau khi gặp phải Tần Chỉ Ái, cô chẳng cần làm gì, hắn cũng vô thanh vô tức mà yêu cô.
Chẳng trách dù cô và Tiểu Phiền Toái khí chất không giống nhau, giọng nói và tướng mạo cũng không giống, nhưng hắn luôn cảm thấy hai người họ chính là một người.
Chẳng trách, nhiều chuyện hắn không hiểu như vậy, nghĩ đến phát điên cũng không thể nghĩ ra...
Lúc này hắn đã hiểu, hiểu tất cả.
Tiểu Làm Tình cũng được, Tiểu Phiền Toái cũng được, sau đó là Tiểu Thư Ký, quay tới quay lui cũng không thể thoát khỏi ba chữ Tần Chỉ Ái.
......
Cố Dư Sinh không biết mình đã ngây người nhìn tờ tiền giấy kia bao lâu, kinh ngạc bao lâu, mãi đến khi điện thoại di động trong túi hắn reo lên, khiến hắn run cả người, hắn mới có thể lấy lại được thần trí.
Lấy điện thoại di động ra, là tin nhắn của Tiểu Vương gửi tới.
“Cố tổng, tôi kéo thư ký Tần ra ăn cơm ở gần nhà cô ấy mà lại quên mang theo tiền nên cô ấy đã trả tiền rồi.”
“Cố tổng, tôi không thể kéo dài thời gian thêm được nữa,