Năm giờ rưỡi, Tần Chỉ Ái ra khỏi nhà ăn cơm, tiện đường ghé bưu điện gửi thư.
......
Lúc Tần Chỉ Ái nghỉ việc ở Hối thị, tuy rằng gần đây nhất Lương Đậu Khấu vẫn không có cơ hội gặp mặt Cố Dư Sinh nhưng tâm tình của cô ta vẫn không tệ, đặc biệt là hai ngày trước khi bộ phim điện ảnh của cô vừa mới đóng máy xong thu về doanh thu phòng vé khá tốt, cuộc sống bình thường thuận lợi như vậy cũng khiến cô hài lòng rồi.
Đêm nay, cô và Chu Tịnh ăn cơm cùng một vài đối tác đầu tư nước ngoài, lúc uống rượu, bị mấy tên khốn đó sờ tay của cô, Lương Đậu Khấu có chút buồn nôn nhưng khi hắn đồng ý đầu tư một trăm triệu, buồn nôn đã lập tức biến thành hài lòng, cô ngồi sau xe, lấy khăn giấy ướt lúc lau tay của mình nhiều lần còn nói tài xế mở nhạc, thỉnh thoảng hừ theo tiếng ca ung dung.
Hơn nửa đêm rồi, có hai đoạn đường đang thi công, bị phong tỏa, chỉ có thể đi đường chính là nhanh nhất, rồi mới đi đường tắt về nhà.
Đi ngang qua một khu dân cư, Lương Đậu Khấu nhìn chằm chăm vào móng tay tinh xảo, lúc bàn bạc với Chu Tịnh lại về khoảng tiền đầu tư, nhìn qua cửa sổ lại thấy một chiếc xe quen thuộc, cô ta đang lải nhải lại trở thành hai chữ: “Dừng xe.”
ChuTịnh uống nhiều rượu rồi, có chút uể oải, vẫn luôn nhắm hai mắt lại, đột nhiên nghe thấy Lương Đậu Khấu nói như vậy, nhíu nhíu mày, từ từ mở mắt ra: “Sao vậy?”
Lương Đậu Khấu không để ý đến cô ta, quay qua cửa sổ, thò đầu ra, nhìn chiếc xe kia.
ChuTịnh cũng nhìn thấy, thấy một chiếc Audi, Cố Dư Sinh đứng ven đường, mặc áo khoác đen mỏng, tao nhã đứng bên