Cố lão gia bị thái độ hung hăng như vậy của Cố Dư Sinh làm cho mạnh miệng theo: “Con đang ép buộc ta sao? Được thôi, ta nói cho con biết!”
“Chuyện của con và người phụ nữ kia, ta kiên quyết phản đối.”
“Chỉ cần ta còn sống một ngày thì nhất định ta sẽ không thừa nhận cô ta là cháu đâu!”
Cố lão gia thật sự tức giận, mới xuất viện xong, ông còn chưa hoàn toàn hồi phục, đột nhiên vì tức giận và lớn tiếng mà ho khan thân thể run rẩy đến đứng không vững, Cố Dư Sinh đứng trước mặt ông muốn đưa tay ra đỡ ông một cái, nhưng đầu ngón tay còn chưa đụng đến ông, Cố lão gia lại giơ gậy lên gõ vào tay hắn, chỉ vào Cố Dư Sinh: “Cũng đừng mong tôi đến dự lễ cưới của các người, các người cứ chờ tôi chết đi rồi hẵn tổ chức, để tôi không gặp, tâm không phiền!”
Cố lão gia nói những lời hung ác xong, lại quay đầu, mở cửa lên xe.
Tài xế đóng cửa xe trước lại, Tần Chỉ Ái còn có thể nghe thấy tiếng ho khan khó chịu của ông.
Qua cửa kính xe, Tần Chỉ Ái có thể nhìn thấy Cố Dư Sinh buông thõng tay, nhưng bàn tay lại nắm chặt.
Tài xế đóng cửa xe, chào Cố Dư Sinh một câu, lại lên xe.
Xe từ từ rời khỏi biệt thự, mãi đến khi không còn tăm hơi, Cố Dư Sinh vẫn đứng yên như vậy tại chỗ không nhúc nhích.
Tần Chỉ Ái không lên tiếng gọi Cố Dư Sinh.
Hai người cứ như vậy, một người đứng trên lầu, một người đứng dưới đất.
Không biết qua bao lâu, Cố Dư Sinh mới di tay sờ thuốc lá trong túi, châm thuốc, lẳng lặng hút.
Nhìn ánh sáng yếu ớt của thuốc lá trong đêm, Tần Chỉ Ái cảm thấy chua xót, lồng ngực như bị một hòn đá nặng trịch đè lên
làm cô thở không nổi.
Cô không dám tưởng tượng, trong lòng Cố Dư Sinh lúc này cảm thấy khó chịu như thế nào.
Một bên là người thân duy nhất còn lại trên đời này của mình, một bên là người mà hắn ba lần gặp, ba lần yêu tha thiết.
Muốn không phụ lòng cả hai thật sự quá khó khăn…
Thậm chí ngay cả bản thân cô cũng không dám đặt mình vào tình thế của Cố Dư Sinh để nghĩ, nếu mẹ cô không đồng ý cho cô ở cùng hắn, lúc đó cô phải làm sao?
Mãi đến khi mặt trời mọc, Cố Dư Sinh đứng dưới lầu cả đêm cuối cùng cũng có động tĩnh.
Cô thấy hắn động, vội vàng đóng cửa sổ, nhanh chóng bò lên giường, nằm xuống.
Cô biết, tối qua Cố Dư Sinh dụ cô ngủ sớm là do hắn đã đoán được Cố lão gia sẽ đến, cũng biết Cố Dư Sinh không muốn cho Cố lão gia vào nhà là không muốn cô nghe được những câu nói kia, hắn che chở bảo bọc cô chu đáo như vậy, cô hiểu hết, vì vậy, dù cô có biết tất cả mọi chuyện đi chăng nữa, cô vẫn sẽ vờ như không biết, vì hắn nghĩ cho cô, cô cũng sẽ nghĩ cho hắn.
Yêu một người là gì?
Là hiểu được sự quý trọng của đối phương và không phụ tấm lòng của người đó đối với mình.
Qua khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, Tần Chỉ Ái đang nằm trên giường giả vờ như đang ngủ say cảm nhận được Cố Dư Sinh đang rón rén lên giường.
Cô làm như còn mơ ngủ, ừm nhẹ một tiếng trở mình, chui vào trong ngực hắn.