Người phụ nữ béo kia đâu thể nào dễ dàng buông tha cho Chu Tịnh như vậy, vẫn đuổi theo cô ta.
ChuTịnh còn chạy chưa được hai bước, đã bị người phụ nữ béo kia bắt được.
Người phụ nữ béo kia tàn nhẫn đạp lên lưng cô ta một cái, khiến Chu Tịnh nằm bò trên mặt đất.
Sau đó người phụ nữ kia chạy vội đến trước mặt cô: “Dám ngủ với người đàn ông của bà! Coi bà có đánh chết tiện nhân như mày không!”
“Mẹ nó! Tao không nghĩ hai chữ tiện nhân có thể nói lên đủ sự trơ trẽn của mày đâu!”
Trong đại sảnh, ngoài tiếng mắng chửi của người phụ nữ béo kia chỉ còn có tiếng kêu thê thảm của Chu Tịnh.
Qua một lúc lâu, mới có bảo vệ chạy đến cố gắng ngăn cản người phụ nữ béo đó lại.
Có lẽ những năm gần đây bị đè nén quá nhiều oan ức nên nhân lúc này người phụ nữ béo liền trút giận hết lên người Chu Tịnh, đánh người như một kẻ điên vậy, khiến nhân viên bảo vệ phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể ngăn cản bà ấy lại.
Một trận náo loạn, bà ta mệt mỏi thở hồng hộc, sau đó lùi về sau một bước, nhìn chằm chằm Chu Tịnh nằm thoi thóp trên mặt đất bằng ánh mắt ai oán, còn chưa thấy hả giận, liền nhìn xung quanh một chút, sau đó lấy một cái ghế dựa gần đó muốn quật lên người Chu Tịnh.
Những tiếng hét chói tai làm lòng người run sợ, nhân viên bảo vệ lại lần nữa kéo cánh tay của người phụ nữ béo.
“Mày đúng là gái điếm! Sau này đừng để tao nhìn thấy mày! Nếu ta gặp một lần tao đánh mày một lần! Đúng là không xé nát xxx mà không được mà!” người phụ nữ béo tránh không thoát, miệng càng mắng càng khó nghe, khi bị nhân viên bảo vệ kéo đi, còn không quên dùng hết toàn lực đạp lên mặt Chu Tịnh hai cái.
Không còn người phụ nữ béo, trong đại sảnh lại có một mảng yên ắng đến quái dị.
Lúc
Chu Tịnh bị người phụ nữ béo kéo xuống lầu, trên người chỉ quấn một cái dra giường, lúc nãy bị người đàn bà kia đấm đá túi bụi, dra trải giường đã sớm bị rách không còn che hết cơ thể cô.
Cô thoi thóp nằm trên mặt đất, toàn thân từ trên xuống dưới ngoại trừ vết máu bầm do bị đánh còn có dấu vết sau khi mới “hành sự”.
Người nhìn qua đã chật vật không thể tả nổi, lại có người độc ác đến nỗi cầm điện thoại di động lên chụp hình.
Không biết qua bao lâu sau, mọi người đều cho đây là lỗi của Chu Tịnh, nhưng vẫn có người tốt bụng nói: “Nhân viên phục vụ, nên đưa cô ấy lên lầu đi…”
Giám đốc khách sạn lúc này mới hoàn hồn, lập tức gọi hai bảo vệ dìu Chu Tịnh đứng lên, đi vào thang máy đưa lên lầu.
......
Sau khi những chuyện như vậy liên tiếp xảy ra, Cố lão gia nghiễm nhiên cũng không có tâm tình gì nữa.
Ông không nói một câu, đứng lên chống gậy đi lên lầu.
Khách mời toàn là những người thông minh, nhìn thấy chủ tiệc đã đi nghỉ ngơi, liền thức thời tìm một cái cớ bắt đầu chào nhau rồi ra về.
Cố Dư Sinh không biết mình rốt cuộc đã chào hỏi bao nhiêu khách mời, lúc trở lại phòng, chỉ còn lại một vài người quen thân.
Cố Dư Sinh nhìn một vòng, ngoại trừ một vài người thân thích ở Cố gia, còn có Tiểu Vương, Lục Bán Thành, sau đó là người nhà Lương gia.
Bởi vì cách một khoảng, Cố Dư Sinh không biết Lương Đậu Khấu đã nói thêm gì với Lương lão gia, nhưng từ biểu hiện của ông, hình như là đang muốn rút quân.