Chung một phòng trên cùng một giường?
Mấy chữ này vừa xuất hiện trong đầu Tần Chỉ Ái, liền khiến cô nhớ lại hắn đã từng ở trên giường đối xử với cô như thế nào.
Một loạt khủng hoảng không thể diễn tả thành lời trong nháy mắt liền bao phủ lấy cô, chỉ mới mấy giây, bàn tay của Tần Chỉ Ái đã đổ mồ hôi lít nha lít nhít.
Tần Chỉ Ái biết, mấy lần trước hắn tàn nhẫn với cô như vậy là do ông bắt hắn về nhà.
Hôm nay hắn lại chủ động về nhà, hắn sẽ đối xử với cô như thế nào, cô vẫn không có can đảm nằm trên cùng một chiếc giường với hắn...
Có điều, hắn cũng không muốn ngủ cùng một giường với cô đâu, hơn nữa hắn cũng đã nói, nhìn thấy hắn thì có thể cách xa hắn bao nhiêu thì phải cách xa hắn bấy nhiêu...
Đã biết sớm mọi chuyện như vậy, nhưng khi nó đến, Tần Chỉ Ái vẫn cảm thấy bén đau.
Đó là phòng ngủ của hắn, cô cũng không thể đuổi hắn đi...
Tần Chỉ Ái rũ mi mắt, nhìn chằm chằm điện thoại nhìn một lát, sau đó ngẩng đầu lên, vừa chuẩn bị bảo quản gia pha cho mình một chén trà, đã nhìn thấy quản gia bưng một dĩa trái cây từ nhà bếp ra.
Tần Chỉ Ái còn chưa mở miệng nói chuyện, quản gia đã cười híp mắt nói: "Tiểu thư, cô cùng thiếu gia ăn trái cây chứ?"
Tần Chỉ Ái khẽ lắc đầu, nhìn về phía Cố Dư Sinh đang ngồi một hồi, sau đó mới nhẹ giọng nói: "Không được, tôi còn có kịch bản chưa học, hai ngày nữa phải quay rồi, tôi lên lầu trước."
Dừng một chút, Tần Chỉ Ái đem lời chưa nói được nói ra:
"Người pha một chén trà, mang lên lầu hai đi."
"Vâng, tiểu thư."
Tần Chỉ Ái khẽ cười, không lên tiếng, cầm điện thoại di động lên lầu.
Lúc cô biến mất ờ khúc quanh trên lầu, người ngồi trên ghế salon vẫn duy trì tư thế gác chân, không nhúc nhích, hơi nghiêng đầu nhìn về phía cầu thang, mặt không biểu cảm, nhìn nửa phút, hắn quay lại tivi, đưa tay tìm hộp thuốc lá trên bàn, vừa lấy vừa châm thuốc, vừa tiếp tục xem tivi.
-
Mười một giờ, Cố Dư Sinh tắt tivi, đi vào phòng ăn rót một ly nước ấm, uống xong mới lên lầu hai.
Lúc hắn đẩy của ra, quay đầu nhìn về phía căn phòng cuối hành lang một cái.
Đèn bật, phát ra ánh sáng loang loáng, trên ghế mây có một cô gái, nhìn chăm chú kịch bản.
Trong không gian xanh biếc tươi tốt, có mấy bồn hoa dành dành và hoa nhài vừa nở.
Dừng lại mười mấy giây, hắn dời mắt, tay hơi dừng lại một chút, sau đó liền mở cửa đi vào phòng.
Tắm nước nóng thoải mái, hắn từ phòng tắm đi ra, phòng ngủ vẫn chỉ có một mình hắn.
Cố Dư Sinh liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, ánh đèn xung quanh đều đã tắt, chỉ có nhà kính kia còn ánh đèn nhàn nhạt tỏa sáng.