Chuyện cũ đã từng tốt đẹp như vậy, bây giờ chỉ cần nghĩ đến, tim lại đau.
Hứa Ôn Noãn nóng mắt, cầm muỗng, nhanh chóng khuấy tan trái tim này.
Cử động của cô khiến Ngô Hạo căng thẳng một hồi.
Ông trời giống như muốn hâm nóng lại tình yêu của cô và hắn, lúc hắn và Hứa Ôn Noãn ngồi xuống một chút, trong quán lại có một bản tình ca được mở lên, là một bài nhạc phim rất thịnh hành trong một bộ phim rất nổi tiếng ba năm trước: “Thời gian mưa.”
Hai người đối mặt nhau, yên lặng nghe nhạc, Ngô Hạo lại mở miệng trước: “Ôn Noãn.”
Hứa Ôn Noãn không cho hắn cơ hội nói tiếp, bưng café lên uống một hớp lớn, đè lại bế tắc khó chịu trong cổ họng, chỉ vào một bức tường chi chít những tờ giấy dán nói: “Ngô Hạo, còn nhớ lúc trước chúng ta đã dán những lời nói trên đó không?”
Ngô Hạo gật đầu, không nói gì.
Hứa Ôn Noãn đứng lên: “Tìm chúng đi.”
Ngô Hạo đứng lên theo Hứa Ôn Noãn đi đến bức tường kia, sau đó lại tìm trong hàng ngàn hàng vạn tờ ghi chú.
Vị trí lúc trước dán ở đâu, hai người còn nhớ rất rõ ràng cho nên không tốn nhiều thời gian đều có thể tìm được những lời họ đã viết.
Trở lại trên bàn mà họ đã ngồi, Hứa Ôn Noãn lại từ từ đọc những câu nói trong đó lên: “Ngô Hạo yêu Hứa Ôn Noãn cả đời, không rời không bỏ.”
“Cả đời này Ngô Hạo chỉ có thể cưới một mình Hứa Ôn Noãn.”
“Ngô Hạo, sinh nhật vui vẻ, yêu anh.”
“…”
Ngô Hạo ngồi yên không nhúc nhích nghe cô đọc từ tờ từng câu, trong mắt hắn lại cảm thấy đau nhức, quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Để tờ cuối cùng xuống, Hứa Ôn Noãn hít sâu một hơi, sau đó cười, gọi bà chủ đến, xin bà giấy bút, sau đó lại viết xuống.
Ngô Hạo ngồi đối diện cô, có thể nhìn
thấy từng chữ mà cô viết.
“Ngô Hạo, chúng ta chia tay đi, tạm biệt, Hứa Ôn Noãn viết.”
Để bút xuống, Hứa Ôn Noãn cầm tờ giấy đó đi đến bên tường, dán vào.
Cô nhìn chằm chằm tờ giấy kia, lại lần nữa quay trở lại bên, lại nhìn thẳng vào mắt Ngô Hạo, nói lại một lần điều cô vừa viết: “Ngô Hạo, chúng ta chia tay đi.”
Mấy ngày trước, cô đã quyết định chuyện này rồi.
Mà khi cô nói ra câu này, trong mắt cô vẫn cảm thấy như bị cái gì đó đâm từ bên trong, đau nhói, cổ họng nghẹn lại, không kiềm được nước mắt.
Ngô Hạo nhìn Hứa Ôn Noãn, mím môi thật chặt, lát sau mới mở miệng nói: “Ôn Noãn, có cần phải như vậy không? Chúng ta đã ở bên nhau 10 năm rồi a…”
“Đúng vậy ha… chúng ta ở bên nhau 10 năm,…” Hứa Ôn Noãn quay đầu, cẩn thận nghe lời bài hát, nghe đến câu hát thương cảm nhất: “Chúng ta cẩn thẩn không cách rời, vẫn coi thời gian là kẻ địch lớn nhất, còn muốn chống lại cả thế giới.”
Nước mắt rơi càng lúc càng nhiều, nhiều đến nỗi Hứa Ôn Noãn phải giơ tay lên che đi khuôn mặt đẫm nước, một lúc lâu mới chua xót nói: “….Nhưng 10 năm của chúng ta cũng chỉ có thể kết thúc như thế này thôi.”
Cô thật sự muốn tha thứ cho hắn, cô muốn tiếp tục ở bên hắn như trước đây, nhưng mà con của Tưởng Tiêm Tiêm không còn nữa...