Máy bay xuống Bắc Kinh, đã là một giờ sáng, một giờ ba mươi, họ về đến nhà.
Quản gia và người chăm sóc biết tối nay hai người họ sẽ về, cũng không ngủ.
Cố Dư Sinh vào nhà, vội vã thay giày, liền chạy lên lầu.
Chờ đến khi Tần Chỉ Ái đến cửa phòng ngủ, Cố Dư Sinh đang nằm nhoài bên cạnh nôi của bé con, không dám lộn xộn nhìn chằm chằm Đậu Phộng Nhỏ.
Đợi đến khi Tần Chỉ Ái đi đến bên cạnh Cố Dư Sinh, hắn mới nhẹ nhàng đưa tay ra đụng vào bàn tay nhỏ bé của Đậu Phộng Nhỏ.
Cảm xúc mềm mại khiến trong lòng Cố Dư Sinh có một loại cảm xúc không nói thành lời, hắn ngẩng đầu lên nhìn Tần Chỉ Ái, sau đó đứng dậy ôm cô vào lòng: “Tiểu Ái, khiến em chịu nhiều oan ức rồi, anh sẽ dùng quãng đời còn lại của mình để bồi thường cho em!”
Cố Dư Sinh còn chưa nói xong, Đậu Phộng Nhỏ trên nôi bỗng nhiên khóc lên.
Bé con được một tháng tuổi, nhưng Cố Dư Sinh hoàn toàn không có kinh nghiệm làm cha nên nhất thời cứng người không biết nên làm sao.
Đậu Phộng Nhỏ không có thói quen ăn khuya, chắc không phải là đói bụng đâu…
Tần Chỉ Ái đã chăm sóc con một tháng nên lúc này liền bế bé rất thành thạo, dỗ bé một lúc, nhưng Đậu Phộng Nhỏ cũng không nín, liền thử để bé xuống giường, mở tã của bé con ra, quả nhiên là đã tè rồi…
Như thường lệ, Tần Chỉ Ái muốn cầm tã khô thay cho bé nhưng mà bỗng nhiên trong đầu cô lại nhớ đến những câu nói lúc nãy của Cố Dư Sinh: “Anh sẽ dùng quãng đời còn lại của mình để bồi thường cho em!”, sau đó liền nhét tã mới vào trong tay Cố Dư Sinh: “Không phải lúc nãy anh vừa nói sẽ bồi thường cho em sao? Vậy bây giờ anh thay tã cho con gái đi!”
Dừng một chút, Tần Chỉ Ái cầm khăn ướt, vừa lau sạch cho Đậu Phộng Nhỏ, lại nói thêm một câu: “Nhớ lau mông cho con khô rồi mới mặc tã đó nha.”
-
Trước khi đi Cố Dư Sinh cũng không nói gì nên sau khi quay trở lại nhà cũ, Cố lão gia liền mắng cho hắn một trận, cũng may không có chuyện gì, nói xong một hồi ông cũng nhắc đến chuyện hắn phải đến Hàng Châu một chuyến.
Họ vốn muốn đi tàu hỏa đến Hàng Châu nhưng mà Cố lão gia và Cố Dư Sinh chuẩn bị nhiều lễ vật lắm, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là lái xe đến.
Xe là do Tiểu Vương lái.
Đi lúc sáng sớm, tới Hàng Châu cũng đã là năm giờ chiều, đến giờ ăn cơm trưa, trong nhà chỉ có một mình mẹ Tần.
Mẹ Tần đã nhận được tin từ sớm nên đến trưa liền bắt tay vào chuẩn bị thức ăn chờ Tần Chỉ Ái, Cố Dư Sinh và Tiểu Vương đến đúng lúc bà đã làm xong, có thể ăn cơm.
Mẹ Tần còn nhớ Tiểu Vương và Cố Dư Sinh lúc nhìn thấy hai người tay đầy đồ túi lớn túi nhỏ, trong lòng bà có
chút luống cuống, nói hai người mau vào rửa tay ăn cơm.
Ngồi trước bàn ăn, Tần Chỉ Ái còn chưa giới thiệu cho bà biết cô phải gả cho ai, mẹ Tần đã cầm hết dĩa rau đặt vào chén của Tiểu Vương: “Ăn nhiều một chút.”
“Cảm ơn bác gái.” Tiểu Vương vô cùng kính trọng lễ phép nói.
Vốn tưởng rằng tiếp đó mẹ Tần sẽ làm vậy với Cố Dư Sinh, không ngờ bà chỉ chỉ vào thức ăn trên bàn nói Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh mau ăn đi, liền nhìn về phía Tiểu Vương.
Đứa bé này nhìn không tồi,… mẹ Tần vừa khen khợi trong lòng, lại gắp một món cho Tiểu Vương ăn, lần trước mặc dù có gặp qua một lần những bà vẫn chưa biết được gì nhiều, dù sao cũng là gả con gái đi, mẹ Tần vẫn không nhịn nổi hỏi nhiều một chút: “… Tiểu Vương cháu làm việc gì?”
Mẹ Tần sao lại hỏi chuyện hắn chứ? Tiểu Vương trong lòng nghi ngờ nhưng vẫn thành thật trả lời: “Trợ lý ạ.”
Mẹ Tần không hiểu nhiều lắm về mấy chức vụ trong công ty, nhưng đùng cái hỏi lương ít lương nhiều thì lại không tiện nên lại thay bằng một câu hỏi khác: “Nhà có mấy anh chị em?”
Tiểu Vương lần này thật sự cảm thấy không đúng, liếc mắt nhìn Cố Dư Sinh theo bản năng, lại thấy hắn không có biểu hiện gì nhìn, nhưng lại không thể không trả lời mẹ Tần, liền nhỏ giọng nói: “Cháu có một em gái ạ.”
“A….” mẹ Tần đáp một tiếng, múc cho Tiểu Vương một chén canh, nhìn thấy Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh không đụng đũa, lúc này lại giục hai người ăn cơm, lại nói với Tiểu Vương: “Tiểu Vương, cha mẹ cháu làm nghề gì?”
Nghe đến đây, Tần Chỉ Ái rốt cuộc cũng hiểu rõ tại sao bà lại nói những chuyện này, thì ra là bà hiểu lầm rồi, cô liền lặng lẽ giật ống tay áo của mẹ Tần, nói nhỏ vào tai bà: “Mẽ, người kết hôn với con là Cố Dư Sinh.”
Mẹ Tần ngẩng người, nhìn Tiểu Vương một chút, lại nhìn Cố Dư Sinh, dùng âm lượng thấp như vậy hỏi Tần Chỉ Ái: “Không phải đó là ông chủ của con sao?”
“Đúng vậy a…” Tần Chỉ Ái trả lời.
“Gia Ngôn nói với mẹ, người đó là ông chủ lớn lắm đó?” mẹ Tần nói.
“Đúng…” Tần Chỉ Ái gật gật đầu.
Mẹ Tần không nói, càng nghĩ càng thấy có vấn đề, người giàu có như vậy, sao lai để ý đến con gái của mình, sau đó lại nói nhỏ vào tai Tần Chỉ Ái: “Tiểu Ái, không phải con gặp phải lường gạt đó chứ?”