Ngô Hạo vào Tưởng Tiêm Tiêm.
Đều ở cùng một thành phố, cô và Ngô Hạo yêu nhau 10 năm, rất nhiều lúc cũng sẽ theo quán tính đến những chỗ cũ, cũng sẽ có lúc vô tình gặp nhau, coi như là cô và Ngô Hạo không còn quan hệ gì thì họ vẫn đôi khi đụng mặt nhau.
Dù có qua 10 năm rồi, nhưng cảm giác yêu kia đâu phải nói ngưng liền đứt chứ?
Lúc đầu, Hứa Ôn Noãn đụng mặt Ngô Hạo, dù biểu hiện rất tốt nhưng sau khi rời đi vẫn sẽ cảm thấy rất ảm đạm, sẽ khổ sở, sẽ nhớ tới thời gian tươi đẹp giữa cô và hắn lúc trước.
Cho dù tới bây giờ, khi vô tình gặp Ngô Hạo, tuy cũng có nghĩ đến chuyện trước kia nhưng cảm xúc trong sâu thẳm từ tận đáy lòng đã không còn như ban đầu nữa rồi.
Có thể là bắt đầu từ hôm nay lúc cô tình cờ gặp Ngô Hạo, lại cảm thấy tự nhiên thong dong, cho đến hôm nay cô mới biết, tâm tình của cô khi nhìn thấy hắn đi cùng Tưởng Tiêm Tiêm cũng không có gì đau khổ như lúc trước nữa, thậm chí lúc Tưởng Tiêm Tiêm đút cho hắn một miếng ô mai, cô còn cười cợt hai người họ.
Nói không chút run động, là giả.
Dù sao, Tưởng Tiêm Tiêm cũng là người thứ ba chen vào giữa hai người họ, đoạt Ngô Hạo từ trong tay mình.
Trong lòng cô lại có chút gợn sóng, rất nhanh liền thu lại tầm mắt, đạp chân ga, đi theo dòng xe đông đúc, từ từ đi về phía trước.
Về đến nhà, mẹ cô đã chuẩn bị cơm tối xong.
Hứa Ôn Noãn rửa tay, ngồi trước bàn ăn.
Chuyện kết hôn với Ngô Hạo không thành cho đến nay đã là hai năm, cha mẹ Hứa vẫn hối thúc cô lấy chồng, mỗi lần cô về nhà ăn cơm lại mang chuyện này ra làm đề tài chính.
Hôm nay mẹ Hứa cũng không biết bị cái gì kích thích, có vẻ rất hung hăng: “Ôn Noãn, mẹ đã nói với con, bây giờ nhiệm vụ thiết yếu và quan trọng nhất của con chính là tìm một người đàn ông tốt cưới làm chồng, tiền tiêu vặt mấy tháng nay con đưa
cho mẹ, một xu mẹ cũng không dùng, tất cả đều để dành tìm người phù hợp cho con đi xem mắt, chờ khi nào con rảnh thì đi xem mắt cho mẹ!”
Ban đầu Hứa Ôn Noãn nghe đến kết hôn còn giải thích với mẹ cô hai câu, có thể cô nói không ăn thua nên đành giả câm giả điếc.
Hứa Ôn Noãn nói hết nửa giờ ăn cơm, thấy Hứa Ôn Noãn một câu cũng không nói, liền tức giận nói không giữ miệng: “Ôn Noãn, Ngô Hạo chuẩn bị sắp kết hôn rồi, sao con còn chưa tìm người khác nữa hả?”
“Bà còn chuyện gì để nói nữa không hả?” Cha Hứa tàn nhẫn đụng cánh tay của mẹ Hứa một hồi, trừng bà một cái.
Mẹ Hứa vừa há miệng muốn giải thích nhưng mà ý thức được mình vừa lỡ lời, đã khiến con gái đau lòng liền trầm mặc lại.
Hứa Ôn Noãn cũng coi như không có chuyện gì, vừa uống canh vừa nhìn mẹ Hứa: “Sao mẹ biết được chuyện này?”
Mẹ Hứa thấy cô không có chút buồn tủi nào liền bắt đầu trả lời câu hỏi của cô: “Xế chiều hôm nay mẹ chơi mạc chược, gặp mẹ của Ngô Hạo, nói mùa xuân năm sau Ngô Hạo sẽ kết hôn, hỏi con khi nào thì kết hôn đây, lúc đó mẹ tức muốn chết vậy đó!”
“Vậy sao...” Hứa Ôn Noãn nói vậy xong lại không nói thêm gì nữa.
Ai đã từng theo đuổi cô, ai đã từng là một đôi tình nhân yêu nhau tha thiết ngỡ không có gì không có ai có thể chia cách được họ, hiện nay lại chuẩn bị đi cưới người khác rồi.
Đời người như trò đùa, chuyện đời cũng thật vô thường.
Nghĩ đến đây, Hứa Ôn Noãn cười cười, sau đó chợt phát hiện mình lúc này lại trở thành người ngồi dưới lễ đài nhìn hắn đi vào cùng một người khác.