Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 940: Thì ra Linh Độ chính là hắn (10)


trước sau

Linh Độ dù có hoàn hảo như thế nào, hắn vẫn là Lục Bán Thành.

Lục Bán Thành cũng không phải là người trước kia cô thù hận, là Linh Độ.

Cô không biết cuối cùng cô nên xem hắn là Lục Bán Thành hay Linh Độ, cho nên việc duy nhất cô có thể làm chính là trốn tránh.

-

Lúc bị bệnh ở Lệ Giang, Lục Bán Thành chưa trị khỏi bệnh đã trở về Bắc Kinh.

Buổi tối lúc đưa Hứa Ôn Noãn về nhà sau khi ăn lẩu xong, nghĩ không biết lần tiếp theo hai người họ gặp nhau không biết là khi nào, trong lòng hắn có chút khó chịu, hắn lái xe đến khu sau biển, gió lạnh thổi cả đêm, nghe thấy tiếng sóng biển và tiếng gió gào thét cả đêm, hắn cũng hút thuốc cả đêm, hôm sau về đến nhà, tất nhiên bệnh lại tái phát.

Trong bệnh viện hai ngày, sau khi xuất viện, mẹ hắn không đồng ý để hắn ở nhà một mình, nên hắn đành phải dọn qua nhà cha mẹ ở.

Dưới sự dốc lòng chăm sóc của mẹ, Lục Bán Thành bị bệnh một tuần mới hoàn toàn hồi phục, lúc sáng sau khi đánh răng xong, hắn liền tiện đường nhảy lên cân điện tử, phát hiện hắn tăng một kg.

Khỏi bệnh, người cũng có tinh thần hơn rất nhiều, Lục Bán Thành còn chưa được cho đi làm.

Mẹ của hắn vui mừng nên lại làm cho hắn rất nhiều món ăn ngon để tẩm bổ.

Đến ngày thứ 15, Hứa Ôn Noãn không nhận được tin nhắn nào của Lục Bán Thành trong game, Lục Bán Thành không nhịn được sáng sớm trời còn chưa hửng nắng đã rời khỏi giường, lái xe ra ngoài, đi đến nhà Hứa Ôn Noãn, sau đó đợi đến 8h30, nhìn thấy Hứa Ôn Noãn ra khỏi nhà xong liền lén lút đi theo cô đến hội quán.

Liếc mắt nhìn thời gian, cách giờ cô tan tầm còn đến 10 tiếng đồng hồ, Lục Bán Thành ngả ghế xe xuống nằm vừa chơi điện thoại vừa chờ Hứa Ôn Noãn tan ca.

-

Một tháng trong giới kinh doanh có rất nhiều tin tức, không gì bằng việc Ngô Hạo ra Mỹ tiến thành công.

Trong vòng một ngày cổ phiếu liền tăng gấp 10
lần, Ngô Hạo nhảy vọt trở thành một nhà kinh doanh thành đạt trở thành viên kim cương sáng chói trong mắt của hầu hết tất cả mọi phụ nữ.

Ngô Hạo về nước buổi tối tổ chức lễ chúc mừng long trọng ở vàng son lộng lẫy.

Lễ chúc mừng tổ chức hơn một nửa, Ngô Hạo đã rời đi rồi.

Uống nhiều rượu, hắn đứng ven đường hút nửa điếu thuốc, đợi đến khi tỉnh táo hơn một chút, sau đó mới từ từ tìm chìa khóa xe trong người, đạp chân ga, rời đi.

Cuối cùng Ngô Hạo dừng xe ở một quán rượu thường lui đến trong vòng một năm qua, tên là “NamThanh”

Quán rượu này không lớn, chuyện làm ăn cũng tính là có đồng ra đồng vô, nhưng bố trí cách điệu khiến cho người ta có cảm giác ấm áp như ở nhà.

Lúc trước khi Ngô Hạo đến đây liền rất thích nơi này.

Chủ quán tên là Tần Dĩ Nam, trong thương trường đều biết người này, hắn cũng từng là một người có tiếng tăm lừng lẫy ở Bắc Kinh một thời.

Taytrắng gầy dựng sự nghiệp, trong thương trường có bao nhiêu người có thể làm được chứ, tuy thời điểm huy hoàng nhất hắn phải thối lui khỏi công ty, lại trở thành một người nghèo rớt mồng tơi.

Nguyên nhân hắn rời bỏ công ty là vì vợ của hắn.

Ngô Hạo gặp người đó một lần, không nói là đẹp, may là tính tình của cô ấy khá dịu dàng, cũng là khuôn mẫu điển hình của đàn ông chọn vợ ngày nay.

Hồi đó còn có vài người nhìn thấy vợ của Tần Dĩ Nam, có người nhỏ giọng bàn tán nói hắn vì một người phụ nữ như vậy mà tán gia bại sản thật là không đáng. 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện