Thời gian từ từ trôi qua, những con số chỉ giờ trên điện thoại đã hiển thị đến 5 giờ sáng, nhưng Linh Độ trong game vẫn chưa login, cũng không gửi cho cô truyện cười như bình thường.
Mãi đến khi sắc trời ngoài cửa sổ sáng lên, Hứa Ôn Noãn mới để điện thoại di động xuống, nằm trong chăn, nhắm hai mắt lại.
Qua chốc lát, cô lại chợt nhớ đến ngày hôm đó cô và Lục Bán Thành hẹn nhau gặp mặt ở cầu kiều kết quả cô lại bất ngờ bị bắt cóc, cho nên cô có thể dùng cớ này mà gọi điện thoại cho hắn một cú.
Hứa Ôn Noãn nghĩ xong liền cầm điện thoại, vào danh bạ tìm số của Lục Bán Thành.
Đợi không lâu lắm, điện thoại có tiếng nhắc nhở thuê bao này đã tắt máy.
Tắt máy?
Có thể bây giờ hắn đang bay sang Mỹ rồi đúng không?
Thì ra hắn đã đi rồi a... tâm tình của Hứa Ôn Noãn đột nhiên hạ thấp xuống. Cô ngượng ngùng để điện thoại xuống, một đêm chưa ngủ nhưng lúc này cô lại chẳng buồn ngủ chút nào.
Cô nhìn chằm chằm trần nhà, rất lâu, sau đó mới từ từ nhận thức được Lục Bán Thành đã sang Mỹ rồi mà tỉnh táo lại.
-
Hứa Ôn Noãn nghĩ, Lục Bán Thành đến nước Mỹ rồi, cô và Lục Bán Thành không còn qua lại gì nữa, nhưng cô còn có Linh Độ, cô cũng có thể giống như trước đây trò chuyện với Linh Độ, cùng chơi game, cùng vượt qua những thời điểm khổ sở, có thể an ủi cô một chút, có dịp gì đó hắn sẽ lại tặng quà cho cô, cô sẽ lại cảm giác được rằng, trên thế giới này, cô không phải là một người cô đơn.
Trên thực tế, ý nghĩ của cô quá ngây thơ rồi.
Ngày thứ ba, ba giờ sáng, Linh Độcg không gửi truyện cười cho cô, cô gọi điện thoại cho Lục Bán Thành, vẫn ở trạng thái tắt máy.
Ngày thứ tư, vẫn như vậy.
Ngày thứ năm, ngày thứ sáu, mãi đến một tháng sau, Hứa Ôn Noãn mới thật sự không thể tiếp thu được chuyện này, Lục Bán Thành biến mất khỏi cuộc
sống của cô rồi, hắn còn mang theo Linh Độ đi, bọn họ biến mất giống như không khí vậy, trong một đêm liền bốc hơi biến mất.
-
Vào tháng tư, khí trời ở Bắc Kinh càng ngày càng ấm.
Buổi chiều thứ bảy, Hứa Ôn Noãn ra khỏi phòng tập thể dục lại nhận được điện thoại của Ngô Hạo, hẹn cô ăn cơm tối.
Ngày hôm sau Hứa Ôn Noãn thật sự không có chuyện gì bận nhưng cô vẫn tìm một cái cớ, từ chối Ngô Hạo.
Từ khi có chuyện đến bây giờ đã qua 2 tháng, Ngô Hạo ước chừng số lần cô ăn cơm một mình đã nhiều đến không thể nào nhớ rõ rồi, mỗi lần hắn gọi đến cô đều từ chối, từ chối đến nỗi bây giờ không còn cách nào để viện cớ nữa rồi.
Ngô Hạo biết Hứa Ôn Noãn chỉ trả lời hắn qua loa lấy lệ, nhưng tính khí của cô chẳng lẽ hắn còn không rõ, chỉ cần có bao dung và nhẫn nại, cô sẽ siêu lòng, lại không chú ý nói: “Được, vậy lần khác gặp.” Sau đó liền hỏi cô có cần hắn giúp gì không.
Như cũ, vẫn là từ chối, lần này không phải qua loa mà là thật lòng, Hứa Ôn Noãn chẳng cần hắn giúp gì trong đời cả.
Cúp máy, Hứa Ôn Noãn mở cửa xe, ngồi lên xe, sau đó khởi động xe, thuần thục lái xe về nhà.
Dưới tiểu khu ăn tối xong, Hứa Ôn Noãn về nhà, bắt đầu giặt đồ.
Đợi đến khi thu dọn xong tất cả, đã là 11h khuya, có thể là ban ngày vận động nhiều, Hứa Ôn Noãn vừa dính vào gối liền ngủ rất nhanh.
Trong giấc mơ, cô lại nghe thấy một tiếng gọi vô cùng quen thuộc: “Ôn Noãn.”
Cô nhíu mày một cái theo bản năng, sau đó rất nhanh nhận ra đó chính là giọng của Lục Bán Thành, ngay sau đó giọng nói kia lại vang lên bên tai cô.