Ngô Hạo từ từ giơ tay phải, lên trước mắt mình, hắn nhìn lòng bàn tay của mình, nhớ tới mười năm hắn nắm tay cô đi qua.
Hắn rõ ràng đã nắm tay cô thật chặt, nhưng nắm như thế nào, mà hắn và cô mỗi người một ngả?
Ngô Hạo nhìn lòng bàn tay của mình, bỗng nhiên cảm
thấy cả người như không còn sức, vô lực, hắn lảo đảo từ vòng bảo hộ ngã
xuống, rơi xuống trên nóc phòng, giơ tay lên, che mặt, bả vai căng lên run rẩy.
Đó là cô gái hắn yêu, là cô gái hắn dùng hết tất cả
toàn lực thời thanh xuân niên thiếu có được, làm sao hắn lại đánh mất
cô?
Rõ ràng hai chữ bên cạnh Hứa Ôn, đều luôn là Ngô Hạo
đi theo, cô là Ngô Hạo Hứa Ôn, làm sao lại biến thành người khác rồi?
Bầu trời yên tĩnh, trong bóng đêm tối đen, trong
tiếng gió gào rít, Ngô Hạo nhớ lại, liền cúi đầu khóc thành tiếng.
Ôn Ôn, Ôn Ôn...
-
Thời gian trở lại một ngày trước, một khắc Hứa Ôn ở quán bar "Nam thanh" gọi điện thoại cho Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành một mình đẩy xe lăn xuống lầu tản bộ,
quay về đến nhà, không biết có phải do Quả Quả ảo giác hay không, mà cô cảm thấy người đàn ông này có chút không thích hợp, lúc đẩy hắn đi rửa
tay, hắn lấy nước tẩy trang của cô rửa tay, đẩy hắn đến trước bàn ăn,
lúc hắn ăn cơm, thế lại cầm đũa ngược, cô thấy trong chén hắn chỉ có
nước canh, hỏi hắn có muốn ăn thêm một chén hay không, cô gọi tên hắn
"Anh Bán Thành" mấy lần, hắn cũng không phản ứng.
Ăn cơm xong, Lục Bán Thành đi vào thư phòng.
Trên đường đi Quả Quả đưa cho hắn một ly coffee,
nhìn hắn mở video clip hội nghị, cho rằng hắn có công tác quan trọng,
cho nên không tiện quấy rầy.
Mãi cho đến 11 giờ đêm, Quả Quả tắm rửa xong, vừa
mới chuẩn bị đi ngủ, thì nghe thấy chuông điện thoại di động Lục Bán
Thành vang lên.
Lúc Lục Bán Thành đi vào thư phòng, không mang theo di động.
Quả Quả nghe tiếng chuông đi tìm một hồi, ở trên bàn trà thấy di động của Lục Bán Thành, rồi sau đó cầm di động đi vào thư
phòng.
Gõ cửa lâu thật lâu, bên trong cũng không có động
tĩnh gì, Quả Quả trực tiếp đẩy cửa
ra, cả người còn chưa đi vào, thì đã bị mùi khói thuốc dày đặc ở trong phòng làm ho khan một trận.
Quả Quả theo bản năng lui lại mấy bước, quá nửa
giây, mới ổn định hô hấp, một lần nữa đẩy cửa ra, đi vào thư phòng.
Lục Bán Thành ngồi trước bàn sách, cúi thấp đầu, còn
đang rít từng hơi từng hơi thuốc, trên mặt bàn là một đồng tàn thuốc dài ngắn không đồng đều.
"Anh Bán thành, làm sao anh có thể hút nhiều thuốc
như vậy?" Quả Quả nén giận một câu, vội vàng chạy đến trước ban công,
đẩy cửa sổ, sau đó quay trở lại trước mặt Lục Bán Thành, đưa di động còn đang tại vang chuông tới: "Anh Bán Thành, điện thoại của anh."
Lục Bán Thành như không có nghe thấy, giơ tay lên, đưa điếu thuốc vào trong miệng.
Hắn còn chưa hút, thì Quả Quả liền vươn tay, rút điếu thuốc ở bên miệng hắn.
Mi tâm Lục Bán Thành nhăn lại, từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía Quả Quả .
Đáy mắt hắn hồng hồng, cánh môi trắng xanh tái nhợt,
hắn nhìn chằm chằm cô một hồi, mới chậm chạp hỏi: "Làm sao vậy?"
Quả Quả bực bội, vốn muốn khiển trách hắn tại sao
không biết yêu quý cơ thể mình như thế, nhưng làm sao cũng không nói
được, cô rũ mi, chỉ chỉ di động, "Điện thoại."
"A...." Lục Bán Thành lên tiếng, chậm nửa nhịp nhìn
về phía điện thoại di động, lúc lướt đến tên người gọi, vẻ mặt hắn cứng
đờ, sau đó liền bỏ một câu "Em giúp anh nghe điện thoại đi, nói với cô
ấy, là anh đang tắm", sau đó nhìn cũng không dám nhìn di động một cái,
liền vội vàng quay đầu đi.