Khụ khụ, Quả Quả tinh tường cảm thấy, trong tiếng ho khan của Lục Bán Thành, mang theo tiếng khóc nức nở run rẩy rất nhỏ.
...
Ngày hôm sau Lục Bán Thành, dường như không có chuyện gì so với trong tưởng tượng của Quả Quả , phong khinh vân đạm.
Ăn bữa sáng, Lục Bán Thành ngồi trên sân thượng, tắm nắng, bắt đầu mở video clip hội nghị.
Quả Quả bấm điều khiển TV thành im lặng, ngồi trên
ghế sofa xem phim chiếu tập, bên tai cô thường thường truyền đến tiếng
Lục Bán Thành nói chuyện, trật tự rõ ràng, suy nghĩ rõ ràng, lúc quảng
cáo giữa phim Quả Quả , nhìn lướt qua về phía Lục Bán Thành ở bên kia,
hắn đang tựa vào trên xe lăn, tư thái bình tĩnh ôn nhã, không thấy tìm
nửa điểm bi thương khổ sở mà hôm qua để lại.
Ngày hôm qua sau khi cô gái kia nghe thấy lời cô nói
lời, phản ứng dữ dội như thế, rõ ràng cho thấy cô gái này cũng bị tổn
thương, cô có thể cảm giác được, khẳng định là anh Bán Thành không thể
không cảm nhận được, nhưng sao hắn lại như không có việc gì, bình thường trước sau như một như mọi ngày... Chẳng lẽ hắn thật sự đã buông?
Quả Quả thường xuyên quan sát Lục Bán Thành rất
nhiều lần, vốn không tìm gặp những cảm xúc không thích hợp trên người
hắn, dần dần cũng yên tâm.
Ăn xong cơm trưa, Quả Quả thấy Lục Bán Thành cầm máy tình, xem hòm thư, trên khuôn mặt tuấn lãng không có vẻ mặt gì quá lớn, tư thái lạnh nhạt như tất cả hỗn loạn trong cuộc sống đều không liên
quan gì với hắn.
Thậm chí lúc Quả Quả đưa tới cho hắn một ly coffee,
lúc đó hắn còn dừng lại động tác đánh chữ, ngẩng đầu, cười cười với cô,
ánh mắt hắn trong suốt như nước, không thương cảm không cô đơn.
Tối hôm qua Quả Quả ngủ không ngon, sau khi cho rằng Lục Bán Thành thật sự không có việc gì, cũng không quấy rầy công việc
của hắn, trực tiếp về phòng ngủ bù.
Quả Quả không bật chuông báo, vừa ngủ là ngủ thẳng
đến tự nhiên mới tỉnh, lúc mở mắt, thì cửa sổ ngoài trời đã tối đen.
Cô hoảng hốt vài giây, mò mẫn bật di động nhìn thoáng qua thời gian, đã là buổi tối tám giờ, anh Bán Thành còn chưa ăn cơm
chiều...
Quả Quả chợt nhảy xuống giường, chạy ra khỏi phòng ngủ.
Phòng khách không bật đèn, một mảnh
tối đen, cô nhanh đi đến chỗ công tắc, ấn xuống một cái, sau đó lại thấy Lục Bán Thành
vẫn ở trên sân thượng, hắn vẫn ngồi trên xe lăn như cũ, trong tay cầm
một phần văn kiện, nghiêng đầu, như mệt mỏi, mà ngủ thiếp đi.
Quả Quả cầm một tấm thảm, nhẹ nhàng đến gần, cô khom người, trước cầm đi văn kiện từ trong tay Lục Bán Thành, rồi tiện tay
để ở trên bàn kế bên, bỗng dưng có tờ giấy từ trong văn kiện rơi xuống, ở trên mặt phủ kín chi chít chữ viết tay.
Quả Quả tò mò cúi đầu nhìn thoáng qua, tất cả đều là chữ “Ôn Ôn” lớn nhỏ.
Tim như bị vật gì đó hung hăng nện mạnh, hô hấp cô
cứng lại, qua một lát, cô mới nhẹ nhàng choàng tấm thảm ở trên người Lục Bán Thành.
Thì ra, không phải là hắn đã chấp nhận hiện thực, mà hắn bị ép phải chấp nhận hiện thực.
Hắn nhìn như dường như không có việc gì, nhưng trên
thực tế, hắn vì cô gái kia càng thêm tốt, nhưng chịu đựng khổ sở dày vò
hơn ai khác.
Cả buổi chiều cô ngủ ở trong phòng ngủ, mà hắn lại
ngồi ở chỗ này, từng bút từng bút viết tên cô ấy, cuối cùng dưới đáy
lòng đã ẩn giấu đi tình cảm như thế nào đích? Tưởng niệm? Yêu mà không
thể yêu? Đau đớn?
Quả Quả chua xót xoay đầu, chuẩn bị cầm điện thoại,
mua chút đồ ăn bên ngoài, kết quả chân còn chưa nâng lên, thì người đàn
ông ngồi trên xe lăn, bỗng nhiên vươn tay, tóm lấy cổ tay cô: "Đừng
đi..."
Sau lưng Quả Quả cứng đờ, quay đầu nhìn về phía Lục Bán Thành.
Hắn vẫn nhắm mắt lại như cũ, cánh môi mấp máy không
ngừng, gọi cái tên cô rất quen thuộc, trong lúc đó từ môi hắn phát ra:
"Ôn Ôn, Ôn Ôn..."