Cô quay người động viên cười nhẹ vớiQuả Quả,nhẹ giọng nói: “Em về nhà nghỉ ngơi trước đi.”
Quả Quả nhanh chóng gật đầu, nhanh miệng nói tạm biệt xong, liền đưa những
gì cần phải mang đến nhét vào tay Hứa Ôn Noãn, sau đó bỏ chạy.
Hứa Ôn Noãn khom người nhặt chiếc gối trên mặt đất, sau đó bước vào phòng bệnh.
Bác sĩ đứng bên cạnh nhận
thấy không khí lúc này có chút kỳ quái cho nên thức thời nói: “Tôi còn
phải đi thăm bệnh phòng khác, có chuyện gì cứ gọi tôi!” liền vội vã rời khỏi phòng bệnh.
Bác sĩ đóng cửa phòng lại, toàn bộ bầu không khí trong phòng liền trở nên ngưng trệ.
Hứa Ôn Noãn nhìn thấy Lục
Bán Thành nhìn mình chằm chằm, liền để túi xách va những thứ mang đến để lên bàn, sau đó vỗ vỗ gối cho sạch rồi nhét vào sau lưng hắn, khiến cho hắn ngồi thoải mái một chút.
Làm xong, Hứa Ôn Noãn đi đến trước
bàn, mang bữa sáng đến bày trên bàn, sau đó lấy ghế tựa ngồi cạnh
giường, bưng một chén cháo còn nóng, dùng muỗng khuấy hai cái, sau đó
múc một muỗng, đưa đến trước môi Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành còn chưa há miệng, cũng chẳng nháy mắt, yên lặng nhìn Hứa Ôn Noãn.
Hứa Ôn Noãn ấn nhẹ muỗng vào môi Lục Bán Thành, liền nói: “Em nghĩ chuyện của chúng ta nói cả buổi
sáng cũng không xong cho nên anh ăn sáng trước đi, sau đó mới có sức nói chuyện, có được không?”
Lục Bán Thành nuốt nước bọt hai lần, nhưng vẫn không có ý muốn ăn cháo.
Hai người họ cứ giằng co như vậy, lúc Hứa Ôn Noãn cầm muỗng giơ mệt rồi, Lục Bán Thành từ nãy giờ
vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng mở miệng nói: “Ôn Noãn, em đi đi.”
Hứa Ôn Noãn cúi thấp đầu,
sau đó hạ muỗng xuống,
để lại trong chén, sau đó đặt chén trên bàn,
không để ý đến Lục Bán Thành, thẳng thắn nói: “Vậy được rồi, chúng ta
nói chuyện xong rồi ăn.”
“Ôn Noãn, em theo anh không sống yên lành được đâu, đi đi.” Lục Bán Thành tiếp tục nói.
Hứa Ôn Noãn như không nghe
thấy Lục Bán Thành nói gì vậy, đưa tay ra, tìm điện thoại di động bên
gối Lục Bán Thành, liền bắt lấy ngón tay cái của hắn, dùng vân tay của
hắn để mở khóa xong, liền trượt màn hình hai lần, sau đó tìm vào game,
sau đó đưa đến trước mặt Lục Bán Thành: “Kỳ thực ở Lệ Giang em đã vô
tình nghe thấy anh và Ngô Hạo nói chuyện với nhau, khi đó em liền biết
anh chính là Linh Độ rồi.”
“Ôn Noãn, anh đã không còn là Lục Bán Thành của trước đây nữa, mặc kệ em nghe từ Quả Quả những chuyện gì, hãy quên đi.”
“Em vào lúc ấy thật sự không thể nào chấp nhận được anh chính là Linh Độ,
em không hiểu nổi, rõ ràng em rất ghét anh, hận anh, nhưng sau khi biết
anh là Linh Độ, em lại
muốn gọi điện thoại cho anh, thậm chí khi Tiểu Ái nói cho em biết anh
sắp qua Mỹ định cư, em còn giống như một kẻ điên vậy, nửa đêm mang giày
cao gót đi bộ đến công ty của anh đến chảy máu chân.”