Đáy mắt còn chưa ngập nước, cô liên giơ tay lên che mặt, ngẩng đầu
lên hít sâu một hơi, không muốn khóc, ép buộc mình không được khóc.
Cô đã không còn là bạn gái của Ngô Hạo, cũng không thể giống như 10
năm trước đây, hở cứ đau khổ, khó khăn là lại có thể dựa lên vai hắn mà
khóc.
Bây gườ cô chỉ có một mình, dù cho cô có một mình trong đêm dài đằng
đẵng khóc đến đứt từng khúc ruột, cũng sẽ không có ai đau lòng, không có ai quan tâm.
Vì vậy, cô không được khóc.
Huống chi, Lục Bán Thành đối với cô mà nói chẳng là cái thá gì cả, cô tại sao lại phải rơi lệ vì hắn?
Hắn chỉ ký hợp đồng với cô thôi, ngay cả trước mặt người phụ nữ khác, hắn cũng không hề thừa nhận cô là vợ của hắn, không phải sao?
Không phải hai người họ đã từng gặp nhau sao, bây giờ hắn vui vẻ
thoải mái, còn cô lại cực khổ chật vật, nhìn thấy quá rõ ràng rồi không
phải sao?
Một người phụ nữ có thể làm nũng, có thể gào khóc, có thể mềm yếu,
nhưng đó là vì khi đó sau lưng cô ta có một người đàn ông yêu cô tha
thiết để dựa dẫm, để dung túng.
Còn cô có cái gì chứ, lúc Ngô Hạo phản bội cô, lúc Lục Bán Thành
cưỡng bức cô, lúc cô phá bỏ đứa con của mình, cô ngoại trừ kiên cường
còn có thể làm gì khác hơn cơ chứ?
Vì vậy, lúc này chật vật khổ sở thì có tác dụng gì, chi bằng cô nghỉ
ngơi cho tốt, sau đó suy nghĩ tìm một đối tác tốt hơn Lý tổng kia để hợp tác.
. . . . . . .
Hứa Ôn Noãn có trữ sẵn một bộ quần áo trong công ty để tránh khỏi
trường hợp cần thiết lại không có mà dùng, lúc này cô ngủ trên ghế salon trong phòng nghỉ ngơi của công ty một đêm, không về nhà của Lục Bán
Thành.
Cả ngày cả đêm bận bịu làm việc trong công ty, đến giờ thì đến quán
cơm gần công ty ăn gì đó, sau đó lại tăng ca thêm hai tiếng đồng hồ, đến khi toàn thân mệt mỏi rã rời, về đến nơi đó tắm rửa sạch sẽ leo lên
giường là có thể ngủ ngay lập tức, đến lúc đó cô mới lên tàu điện ngầm
trở về nhà của Lục Bán
Thành.
Có thể vì tối qua Lục Bán Thành đưa phụ nữ về nhà, Hứa Ôn Noãn lần
này đứng dưới nhà Lục Bán Thành, lại ngước đầu lên, tìm nhà của Lục Bán
Thành trước, thấy tối hù, mới biết là trong nhà không có ai, cô mới lên
lầu.
Cô mở đại một đèn trong phòng khách, sau đó đi vào phòng mình, tùy
tiện bỏ túi lên giường, tìm khăn và đồ ngủ, đi đến nhà vệ sinh.
Tắm nước nóng, cả người cô thư thái hơn rất nhiều, Hứa Ôn Noãn đi vào phòng ăn, muốn rót một ly nước uống, vừa chuẩn bị bưng nước quay về
phòng ngủ, lại nghe thấy tiếng mở cửa.
Hứa Ôn Noãn căng thẳng một hồi, liền quay đầu, đúng lúc thấy Lục Bán Thành đi vào.
Dạo trước hắn không về nhà, sao mấy ngày nay lại thường xuyên về như vậy chứ?
Sức cầm ly nước của Hứa Ôn Noãn tăng lên, kinh ngạc trong mấy giây một lát, sau đó liền cụp mắt, không nhìn Lục Bán Thành nữa.
Lục Bán Thành vừa vào nhà liền chú ý đến Hứa Ôn Noãn, cũng tinh tường nhìn thấy cô nhìn mình khi vào nhà, biểu hiện lại có chút khác thường.
Cô không hoan nghênh hắn về nhà sao? Cũng phải, cô còn mong vĩnh viễn hắn sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa mà,… Lục Bán Thành tự trào hai
câu, sau đó tùy ý ném chìa khóa xe, khom người thay giày.
Lúc hắn đứng dậy Hứa Ôn Noãn cũng không nói gì với hắn mà đi vào phòng.
Cô muốn khóa trái cửa?
Lục Bán Thành càng trào phúng hơn, hắn tựa trên tủ giày, nhìn chằm
chằm cánh cửa Hứa Ôn Noãn đang chuẩn bị đóng cửa, không hiểu xảy ra
chuyện gì, trong đầu hắn lại bật thốt lên một câu: “Tối qua không phải
cô đi rồi sao? Bây giờ còn quay về làm gì?”