Nụ hôn của hắn hung hăng mà lại dũng mãnh, tay cũng đụng chạm vào thân thể mềm mại của cô.
Tình cảnh này cực kỳ giống ngày cô và hắn vừa mới đăng ký kết hôn
xong… hắn cũng hung ác như vậy đặt cô dưới người hắn, điên cuồng chiếm
lấy toàn thân cô.
Cô biết đêm nay không phải đêm đó, nhưng lại bị cơn ác mộng ngày hôm
đó bao phủ đầu óc, khiến cho cô có cảm giác như mình nằm mơ cùng một
giấc mộng hai lần.
Thân thể của cô ngày một cứng đờ, cô càng muốn giãy dụa, càng muốn
đẩy hắn ra, nhưng trong đầu vẫn còn chút lý trí không ngừng nhắc nhở cô, không thể làm như vậy, làm như vậy sẽ chọc hắn tức giận…
Cô vừa cố kìm chế bản thân, vừa sợ hãi những đụng chạm của hắn, vì để mình không run lên, không để hắn cảm giác được sự khó chịu của cô, cô
chỉ có thể dùng sức nắm chặt dra trải giường, cầm chặt đến nỗi đầu ngón
tay của cô cũng phát đau, như vậy mới dời đi được sự chú ý của cô, mới
làm cả người cô mềm xuống một chút, nhưng tình trạng bình tĩnh này
không duy trì được bao lâu thì tinh thần của cô lại sụp đổ lần thứ hai
khi hắn mở chân cô ra.
Cô tinh tường có thể cảm giác được mình sẽ giãy dụa bất cứ lúc nào
nên cô chỉ có thể dùng hết sức mà nắm chặt dra giường, nhưng lần này lại hoàn toàn không có tác dụng, cô lại đổi thành cắn môi, cắn đến khi
trong miệng cô tanh mùi máu, cô vẫn không thể khống chế được nỗi sợ kia, trái lại càng sợ hơn nữa.
Cô tinh tường cảm giác được hắn sắp xông vào người cô rồi.
Thân thể của cô vẫn nhẹ nhàng run lên, bởi vì độ run rất nhẹ nên Lục
Bán Thành đang chìm đắm trong sự hoàn mỹ của cô không thể cảm nhận được.
Khóe mắt của cô có một giọt lệ tràn ra ngoài.
Không sao, nhịn một chút là xong rồi, không sao, không cần phải quá
sợ hãi, đây không phải là lần trước, không phải… Hứa Ôn Noãn bắt đầu tự
an ủi chính bản thân mình trong lòng.
Vì để mình không làm gì quá lớn, cô
bắt đầu đọc bảng cửu chương.
Mặc dù lần thứ hai rồi nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự đau đớn
khiến cô không thể nào tập trung đọc bảng cửu chương, khiến cô nhớ tới
nỗi đau của lần đầu tiên.
Hắn nhẹ nhàng bắt đầu có phản ứng, cô lại dùng sức nhắm mắt lại, buộc mình nghĩ rằng không có chuyện gì đang xảy ra hết, nhưng nước mắt của
cô càng rơi càng nhiều rồi.
Cho dù vẫn chưa hoàn toàn bắt đầu nhưng cơ thể ấm áp của cô lại làm tim hắn hoàn toàn mềm mại đến rối tinh rối mù.
Những chuyện không vui trước kia trong nháy mắt tiêu tan không còn
một mống, mà trong lòng hắn lúc này thậm chí còn quên giữa hắn và cô
đang làm một cuộc giao dịch.
Hắn không nhịn được trở nên dịu dàng, hắn vừa ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng che chở hôn lên môi cô, vừa đưa tay ra ôm cô vào lòng.
Hắn nhẹ nhàng sượt qua môi cô, rất trân trọng, môi hắn còn phát ra một tiếng nói dịu dàng mềm mại: “Ôn Noãn…”
Hắn dùng sức hôn cô mạnh hơn một chút, vừa mới chuẩn bị mở đôi môi của cô ra, hắn lại cảm thấy vị mằn mặn.
Cả người hắn run lên, yên tĩnh lại, qua khoảng hai giây, hắn mở mắt
ra, nhìn thấy những giọt lệ không ngừng rơi xuống từ đôi mắt nhắm chặt
của cô.
Hắn nuột một ngụm nước bọt, ngờ nghệch phát hiện môi hắn còn đang
dính lấy môi cô. Hắn vội vàng ngước lên, sau đó lưu ý đến bờ vai cô đang run rẩy đến kỳ cục.