Ngô Hạo không có ý miễn cưỡng cô, im lặng không lên tiếng, đứng một bên chờ xe với cô.
Nhưng chờ chừng 20 phút, Hứa Ôn Noãn vẫn không thấy chiếc taxi nào trống, Ngô Hạo lại hỏi: “Em muốn đi đâu?”
Hứa Ôn Noãn không để ý đến Ngô Hạo, vẫn tiếp tục chờ một lúc, sau đó nghĩ
đến tối qua mẹ của cô đưa cho cô một tấm thẻ ngân hàng, nói là Ngô Hạo
đưa cho bà, mà cô lại để quên nó ở nhà rồi nên mở miệng: “Về nhà”
Hắn thấy cô trả lời như vậy chắc là đã dao động, vội vàng nói: “Chờ anh ở đây một chút, anh lái xe qua.”
Hứa Ôn Noãn gật đầu, không nói gì thêm.
Xe được lái tới rất nhanh, Ngô Hạo vòng qua đầu xe vừa định mở cửa xe cho
Hứa Ôn Noãn, cô lại nói cảm ơn, liền mở cửa xe ngồi vào.
Bàn tay Ngô Hạo định cầm tay nắm cửa xe lại dừng lại trong không trung trong chốc lát mới trở vào xe ngồi.
Trên đường về nhà, hai người không nói bất cứ chuyện gì với nhau.
Xe dừng hắn trước cửa nhà Hứa Ôn Noãn, sau khi xuống xe, Hứa Ôn Noãn liếc
mắt nhìn Ngô Hạo, lên tiếng: “Anh đi với tôi một chuyến, tôi có đồ muốn
đưa cho anh.”
Ngô Hạo thụ sủng nhược kinh: “Được.”
Mở
cửa nhà ra, Hứa Ôn Noãn cũng không mời Ngô Hạo vào nhà mà để hắn đứng ở
cửa rồi vọt vào phòng, tìm thẻ ngân hàng của hắn trong ngăn kéo đầu
giường mẹ cô đưa cho cô tối qua, quay lại cửa đưa cho Ngô Hạo.
Ngô Hạo nhìn chằm chằm thẻ ngân hàng một lúc, không nhận, ngẩng đầu lên
nhìn Hứa Ôn Noãn: “Tiền này em cầm đi, ba của em khám bệnh cũng cần
nhiều tiền mà.”
“Vậy cũng không liên quan gì đến anh, không phải sao?” Hứa Ôn Noãn lặng lẽ trả lời.
Ngô Hạo không biết nên nói gì.
Hứa Ôn Noãn thấy hắn không chịu nhận, liền đem thẻ nhét vào trong tay hắn.
Ngô Hạo ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Ôn Noãn: “Ôn Noãn, nếu như em cần anh giúp
bất cứ chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho anh, còn nữa… anh vừa mới
nghe bác gái nói Lục Bán Thành có tủy phù hợp với bác trai,
có cần anh…”
“Không cần.” Ngô Hạo còn chưa nói hết, Hứa Ôn Noãn liền cắt
ngang lời hắn: “Ngô Hạo, tôi và anh bây giờ đã không còn bất cứ quan hệ
gì, anh không cần phải làm như vậy, hơn nữa tôi cũng không muốn nợ anh
bất cứ cái gì.”
Mỗi một chữ Hứa Ôn Noãn nói đều khiến sắc mặt của Hứa Ôn Noãn trắng bệch, cuối cùng trên mặt hắn cắt không còn giọt máu.
Hứa Ôn Noãn làm như không nhìn thấy, dừng lại một chút liền nói thêm: “Còn
nữa, anh cũng không cần cứ chạy đến bệnh viện của ba tôi, ba tôi có mẹ
tôi chăm sóc, không cần làm phiền anh.
Nói xong, Hứa Ôn Noãn liền lập tức đóng cửa lại, chặn Ngô Hạo ngoài cửa.
-
Năm giờ chiều, Lục Bán Thành nhận được điện thoại của Hứa Ôn Noãn.
Hắn nhìn chằm chằm điện thoại di động một lúc, lại không nghe, liền cúp máy.
Một lát sau, điện thoại di động lại vang lên, lần này không phải là cuộc
gọi mà là tin nhắn: “Chúng ta cần nói chuyện lại rõ ràng một chút, được
không?”
Lục Bán Thành nhìn không mở khóa, sau đó liền úp điện thoại di động xuống.
Hắn nhìn thẳng màn hình vi tính, chăm chú gõ văn bản.
Điện thoại bên cạnh vẫn cứ kêu leng keng, mỗi lúc như vậy, động tác đánh máy của Lục Bán Thành sẽ chậm lại một chút nhưng hắn vẫn không liếc mắt
nhìn điện thoại lấy một lần.
Xử lý công việc xong cũng đã là 10
giờ tối, Lục Bán Thành lấy áo khoác, lúc rời khỏi công ty cũng không
nhìn tới tin nhắn của Hứa Ôn Noãn mà bấm nút xóa hết.