Đậu Phộng Nhỏ chỉ giữ cậu khư khư, con trai nói chuyện với cậu thì không sao nhưng mà phụ nữ xinh đẹp thì bé liền thay đổi sắc mặt, nụ cười lúc
nãy khi nghe Hứa Ôn Noãn gọi “Gia Ngôn” liền biến mất, còn bi bô nói
với Hứa Ôn Noãn: “Gọi Tần Gia Ngôn, không phải Gia Ngôn!”
Hứa Ôn Noãn bị chọc cười khì khì, không nhịn được chọc bé con: “Đậu Phộng Nhỏ cũng giữ cậu chặt quá ha!”
Tần Gia Ngôn cũng cười khẽ theo, sau đó liền sờ sờ mái tóc mềm mại của Đậu
Phộng Nhỏ, trấn an bé xong lại mỉm cười chào Hứa Ôn Noãn: “Chị Ôn Noãn,
gần đây khỏe không ạ?”
Vì được Tần Gia Ngôn xoa đầu nên Đậu Phộng Nhỏ lại cười tít mắt, nhưng khi thấy cậu nói chuyện với người kia thì
lại vểnh vểnh môi lên.
“Cực kỳ tốt…” Hứa Ôn Noãn dừng một chút, thuận dịp hỏi lại: “Còn em thì sao? gần đây thế nào?”
Đậu Phộng Nhỏ thấy cô trả lời cậu, không cười nữa mà ngày càng tức giận trừng mắt với Hứa Ôn Noãn, miệng nhỏ càng vênh lên.
“Vẫn tốt ạ.” Tần Gia Ngôn trả lời rất ngắn gọn.
“Tuổi không còn nhỏ nữa, nên tìm bạn gái đi, lo đến chuyện đại sự là vừa rồi.”
Nghe thấy hai người nói một câu rồi lại một câu Đậu Phộng Nhỏ lại càng không vui, ngực thở phập phồng.
Thấy cậu cười với Hứa Ôn Noãn, Đậu Phộng Nhỏ lại càng muốn khóc, lại nói giọng đầy tức giận: “Dì Ôn Noãn đáng ghét!”
“Đậu Phộng Nhỏ, không cho nói với dì Ôn Noãn như vậy, mau xin lỗi dì nếu
không cậu sẽ tức giận đó!” Tần Gia Ngôn cúi đầu giả bộ không vui nhìn về phía Đậu Phộng Nhỏ.
Cậu lại bảo vệ dì Ôn Noãn… Đậu Phộng Nhỏ mở
to đôi mắt ướt nhẹp, sau đó còn nhìn Hứa Ôn Noãn một chút, sau đó lại
nhìn Tần Gia Ngôn, một giây sau liền mếu
máo rống lên.
“Được rời
được rồi, dì Ôn Noãn đáng ghét dì Ôn Noãn đáng ghét, dì Ôn Noãn là đáng
ghét nhất!” Hứa Ôn Noãn không nghĩ ngợi gì liền dỗ Đậu Phộng Nhỏ: “Đậu
Phộng Nhỏ, đừng khóc, dì Ôn Noãn biết sai rồi, dì Ôn Noãn xin lỗi bằng
cách tặng quà cho con được chưa?”
Nghe thấy chữ “Quà”, Đậu Phộng
Nhỏ đang nhắm mắt khóc liền lặng lẽ mở mắt ra, nhìn về phía chiếc hộp mà dì Ôn Noãn đang giơ lên, là búp bê mà bé thích nhất.”
Đậu Phộng Nhỏ muốn ôm quà vào lòng lắm luôn, nhưng mà cậu còn chưa có dỗ bé nha!
Nghĩ tới đây, Đậu Phộng Nhỏ lại nhắm mắt lại khóc oa oa.
Nghe thấy tiếng khóc của con gái, Tần Chỉ Ái từ trong bếp chạy vào, đưa tay ra muốn ôm Đậu Phộng Nhỏ: “Sao vậy?”
Đậu Phộng Nhỏ chẳng để ý đến cánh tay của mẹ mà nắm chặt vạt áo của cậu, tiếp tục khóc….
Cho dù không ai nói gì nhưng Tần Chỉ Ái lại nhìn thấy Hứa Ôn Noãn và Tần
Gia Ngôn đứng gần nhau liền biết có chuyện gì xảy ra: “Gia Ngôn, dỗ nó
đi.”
“Được rồi, không khóc…….” Tần Gia Ngôn còn chưa nói xong,
tiếng khóc trong miệng Đậu Phộng Nhỏ liền biến mất, sau đó lại mang
khuôn mặt còn hai dòng nước mắt hai bên má duỗi cánh tay béo tròn tròn
ra ôm búp bê mà Hứa Ôn Noãn đưa, nũng nịu nói: “Cảm ơn dì Ôn Noãn.”