Người phụ nữ trung niên nghe thấy động tĩnh liền từ
cửa nhà nhìn lại, nhìn thấy Lục Bán Thành ôm cô bé bất tỉnh đi ra, mới
biết hắn không phải người xấu liền thở phào nhẹ nhõm.
Lục Bán Thành mang giày, quay về phía người phụ nữ kia nói cảm ơn xong liền bước nhanh vào thang máy.
Vừa bước xuống lầu, xe cấp cứu đã đến, Lục Bán Thành
đặt Hứa Ôn Noãn lên băng ca, sau đó nhân viên đặt cô lên xe cấp cứu, lại đi xong, hắn mới lên xe của mình đạp chân ga đuổi theo.
Tình hình của Hứa Ôn Noãn không nghiêm trọng như trong tưởng tượng của hắn, trên đường đến bệnh viện nhân viên trên xe đã làm
một vài kiểm tra cho cô, đến bệnh viện, không khám gì nhiều liền truyền
nước biển cho cô.
Lục Bán Thành làm thủ tục nhập viện xong liền để tất
cả bệnh án bên gối Hứa Ôn Noãn, đứng bên giường, nhìn chằm chằm cô gái
đang ngủ say, nhìn một lát, sau đó khom người nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.
Không biết trong giấc mộng cô lại nhìn thấy cái gì,
lông mi lại lay động, Lục Bán Thành ngừng thở, cả người giống như bị
điểm huyệt vậy, không nhúc nhích, nhìn thấy cô không có dấu hiệu tỉnh
lại, vẫn từ từ lui về phía sau hai bước, rời khỏi phòng bệnh.
Lục Bán Thành đứng trong hành lang, nhìn qua cửa sổ, nhìn cô nằm trên giường bệnh trong chốc lát, mới đi về phía thang máy.
Bấm nút, thang máy mở cửa, hắn bước một chân vào rồi
nhưng lại không yên lòng, liền bước về, đi tới phòng y tá, gọi một y tá
còn trẻ ra, móc một xấp tiền ra đưa cho cô, dặn cô chăm sóc cho Hứa Ôn
Noãn thật tốt, sau đó còn để lại phương thức liên lạc với hắn, nói cô
báo cáo tình hình của Hứa Ôn Noãn cho hắn biết, chờ sau khi cô ấy xuất
viện thì sẽ cho cô thêm thù lao.
Lục Bán Thành bốc
đại một số tiền nhưng lại chính là hai tháng lương của y tá đó nên cô ta vui rạo rực liền đồng ý.
Trước khi đi, Lục Bán Thành còn không quên nhắc y tá không được nói về hắn cho cô biết, sau đó mới yên tâm rời đi.
-
Hứa Ôn Noãn tỉnh lại, đã là trưa ngày hôm sau.
Đập vào mắt là một mảng trắng tinh, cô hốt hoàng một
chút, lúc này mới ý thức được đây là bệnh viện, sau đó tối hôm qua cô bị đau dạ dày, sau đó cảnh tượng chết đi sống lại lại hiện ra liên tiếp
trong đầu cô.
Cô ở trong căn hộ một mình, cha mẹ và Tiểu Ái lại
không liên lạc được, trước khi cô hôn mê chỉ nhắn tin cho Linh Độ, còn
chưa kịp gọi 120 đã ngất đi… Hứa Ôn Noãn từ từ nhíu mày.
Sao cô lại có thể vào được bệnh viện?
Sau một lúc, cô nhớ đến chuyện gì đó, liền tìm điện thoại di động, mở game ra, sau khi vào lại nhìn thấy tin nhắn Linh Độ gửi.
Thì ra được khi hôn mê cô đã gửi những chữ đó cho Linh Độ rồi a. . .
Vì vậy, Linh Độ đưa cô vào bệnh viện sao?
Nhưng hắn không phải ở Thượng Hải sao? Sao lại có thể xuất hiện ở Bắc Kinh?
Hứa Ôn Noãn càng nheo mày.
Lúc cô nghĩ không ra, một y tá trẻ lại đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cô đã tỉnh lại liền khẽ mỉm cười, dịu dàng hỏi: “Hứa tiểu
thư, cô tỉnh rồi sao?”