Qua một lúc lâu, hắn mới khom người, thay giày, vừa cất bước đi về phía sofa, sau lưng lại có tiếng chuông cửa.
Lục Bán Thành dừng chân, quay người ra mở cửa, chằng cần nhìn mắt thần xem là ai đến.
Ngô Hạo mặc đồ vest, vẻ mặt cực kỳ tức giận, Lục Bán
Thành còn chưa kịp hỏi hắn có chuyện gì liền bị Ngô Hạo vung cánh tay
một cái, sau đó, cảm giác được cả khuôn mặt mình trở nên tê tê.
Cú đấm kia của Ngô Hạo thật sự là dùng hết sức rồi,
thân thể cao to của Lục Bán Thành bị hắn đánh đến nỗi lùi về phía sau
hai bước, sau đó cảm thấy cả khuôn mặt đều đau buốt.
Hắn theo bản năng giơ tay lên vuốt mặt mình một cái,
sau đó liền không hiểu mà tức giận nhìn Ngô Hạo: “Ngô Hạo, cậu con mẹ nó có…”
Lời nói tức giận còn chưa nói xong, Ngô Hạo lại giơ chân lên, đạp lên bụng của hắn một cước.
Vì uống rượu mà thân thể của hắn có chút yếu, cả người lùi lại vài bước, vẫn không thể nào ổn định được nên chật vật ngồi trên mặt đất.
“Lục Bán Thành. Con mẹ nó hôm nay tao không thể không
giết mày được!” Ngô Hạo giống như một người điên vậy, hoàn toàn không có ý muốn dùng tay mà xông lên dùng chân đá vào người Lục Bán Thành một
cước: “Con mẹ nó mày bị bệnh phải không? sao mày lại đối xử với Ôn Noãn
như vậy?”
Lục Bán Thành nhíu mày cắn chặt môi, sau đó nghe thấy
tiếng mắng chửi của Ngô Hạo từ trên đỉnh đầu: “Con mẹ nó mày cưỡng bức
cô ấy, mày ép buộc cô ấy! Mày còn khiến cô ấy phải phá thai! Hôm nay tao không giết mày không được mà!!”
Ngô Hạo càng tức giận, càng rống lớn, cuối cùng hắn liền khom người xuống, đấm đá Lục Bán Thành túi bụi.
“Mày có biết phá thai tổn hại đến sức khỏe của người phụ nữ bao nhiêu không hả?”
Nghe đến đó, Lục Bán Thành đã hiểu rõ tại sao Ngô Hạo
lại tức giận đùng đùng như vậy,
chỉ là khi hắn nghe được Ngô Hạo nói
những câu cuối cùng, lại nhớ đến lúc hắn ngoại tình, lại tức giận lên,
liền nhịn đau, đột nhiên vươn mình quật Ngô Hạo ngã trên mặt đất, sau đó cũng giơ nắm đấm lên, đánh Ngô Hạo.
Lục Bán Thành đánh không được mấy lần lại bị Ngô Hạo
tóm chặt tay, hai người đàn ông ở trên sàn nhà trong phòng khách đánh
nhau đến đỏ mắt.
-
Hứa Ôn Noãn hoàn toàn không biết ở Bắc Kinh có hai
người đàn ông đang đánh nhau vì mình, sau khi kể lại chuyện xưa xong cô
bình tĩnh lại tâm tình của mình, nằm trên giường liền chìm vào giấc ngủ
rất nhanh.
Khi tỉnh lại, đã là giữa trưa ngày thứ hai.
Có thể là cô đã có dũng khí đối mặt với chuyện của
mình, kể ra hết một lần nên cô cảm thấy rất tự tại, lại ngủ thẳng giấc
nên lúc này cả người cô đều có cảm giác ung dung.
Cô ở phòng ăn ngoài trời của khách sạn ăn trưa xong, lại xách túi lên, đi dạo những thị trấn cổ.
Có thể là do buổi chiều hoạt động nhiều tiêu hao quá
nhiều thể lục, có thể là do trong một năm nay cô hoạt động thể chất quá
ít nên buổi tối cô quay trở lại khách sạn liền tắm nước nóng, có chút
khó thở.
Cũng may cô có mang theo thuốc, sau khi xịt một cái,
liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhưng vẫn có chút buồn nôn, cô
chỉ đơn giản ngồi trong phòng khách sạn chơi game.