Ngô Hạo nhìn chằm chằm Lục Bán Thành không chớp mắt, yên lặng trong chốc lát, sau một lát mới mở miệng: “Lục Bán Thành tôi và Ôn Noãn ở bên nhau 10 năm, tôi hiểu rõ Hứa Ôn Noãn nhất, người đàn ông như anh cô ấy sẽ
không thích đâu, tôi khuyên anh đừng nên lãng phí thời gian nữa, huống
chi Lục Bán Thành, xuất thân của anh như vậy, giá trị bản thân như vậy,
muốn tìm người phụ nữ nào mà không được, sao anh cứ phải đeo theo Ôn
Noãn vậy?”
“Coi như là tôi cầu xin anh, đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa được không?
Từ lúc Ngô Hạo xuất hiện đến nay, Lục Bán Thành vốn không nói câu nào lúc
nghe thấy hắn nói câu này liền mở mắt ra nhìn Ngô Hạo, sờ tìm một điếu
thuốc trong túi, châm lửa, sau khi hút một hơi, hắn mới trả lời Ngô Hạo, giọng nói rất nhỏ nhưng lộ ra vẻ kiên quyết không thể thương lượng:
“Ngô Hạo, cậu cho rằng cậu có tư cách gì mà đến chỉ trích tôi?”
“Càng hỏi cậu câu này mới đúng, cậu dùng thân phận gì mà đến trước mặt tôi nói những câu này?”
“Bạn trai cũ của Hứa Ôn Noãn? A….” Lục Bán Thành như đang nhắc đến một
chuyện cực kỳ mắc cười, cười khẽ một tiếng: “…. Ngô Hạo, cậu đừng quên,
cậu đã chia tay với cô ấy, hai người không có bất cứ quan hệ gì, tôi làm gì cô ấy cũng không liên quan gì đến cậu, về phần tại sao cậu không có
bất cứ liên quan gì đến cô ấy thì cậu nên tự hỏi cậu, tự nhìn lại xem
bản thân mình đã làm những chuyện gì!!’
“Vì vậy, Ngô Hạo, ngược
lại là tôi nên nói những lời này với cậu mới đúng, cậu không cần phải
cầu xin tôi, bởi vì cậu căn bản không có tư cách cầu xin tôi…”
-
Câu nói này bị Hứa Ôn Noãn nghe thấy xong, trong phòng lại có một loạt những tiếng loảng xoảng.Hình như có người cầm cái gì đó đập vào người khác, lúc Hứa Ôn Noãn đang
nghĩ xem là ai đang đánh ai thì cô lại nghe thấy tiếng Lục Bán Thành rên rỉ.
Ngô Hạo đánh hắn? ý nghĩ trong đầu Hứa Ôn Noãn còn chưa
xong,
giọng nói của Ngô Hạo đã truyền tới: “Được, được, nếu như mày còn
muốn làm hại cô ấy, vậy tao cũng không cần phải nương tay!”
Ngô Hạo vừa nói xong, liền rên 1 tiếng, hẳn là Lục Bán Thành đánh trả hắn.
Ngay sau đó, trong phòng vang lên những tiếng ầm ầm bang bang liên tiếp nhau.
Dựa vào âm thanh, Hứa Ôn Noãn có thể cảm nhận được, hai người đàn ông đang đánh nhau vừa mạnh mẽ vừa độc ác.
Cô kinh hồn bạt vía. Lúc cô đang suy nghĩ xem mình có nên vào can ngăn họ
lại hay không thì lại có tiếng của Ngô Hạo nói: “Lục Bán Thành, không
phải mày có thể tự mình quyết định sao? mày không cần phải khiến cô ấy
khổ sở như vậy, mày cho rằng mày thật sự thích cô ấy sao? Mày cũng chỉ
là vì chưa chiếm được nên như vậy thôi, Ôn Noãn chắc chắn sẽ không yêu
mày, mày không thể có được cô ấy nên trong lòng đầy kiêu ngạo của mày
mới không chịu đựng được mà muốn chinh phục thôi! Tao cho mày biết, Lục
Bán Thành, toàn bộ phụ nữ trên thế giới này mày muốn bắt nạt ai cũng
được nhưng mà chỉ có cô ấy thì không thể! Cho dù bây giờ cô ấy và tao
không có bất cứ quan hệ nào đi chăng nữa, mày cũng không thể! Trừ phi
tao chết!”
“A…….” Lục Bán Thành cười khẽ một tiếng “…. Người mà
mày yêu thương nhất mày cũng không giữ được, mày so với tao có gì tốt
hơn chứ? Miệng mày luôn miệng nói tao khiến cô ấy đau khổ, tao không
thật tâm thích cô ấy! Mày không phải tao, mày dựa vào cái gì mà nói như
vậy? Ngô Hạo, tao nói cho mày biết,…”