Toàn bộ thế giới giống như dừng lại rồi vậy, trong đó chỉ còn giọng nói của Lục Bán Thành.
Hứa Ôn Noãn không biết tâm tình của mình lúc này rốt cuộc là thế nào, cả
người cô giống như một con rối vậy, chưa có sự điều khiển thì không nhúc nhích được.
Lục Bán Thành dừng lại trầm mặc một lúc lâu, Ngô
Hạo đứng lên khỏi mặt đất, sau đó khom người, nhặt hộp thuốc lá rơi trên mặt đất, sau đó lấy một điếu, châm lửa, sau khi hút một hơi xong, cách
khói thuốc lượn lờ, nhìn Lục Bán Thành còn chưa lấy lại tinh thần, hỏi:
“Vì vậy, anh chính là Linh Độ mà cô ấy đã quen biết trong game hơn 10
năm?”
Hứa Ôn Noãn từ lúc Lục Bán Thành hỏi Ngô Hạo lần thứ hai
đã nhận thức được điều này nhưng lúc Ngô Hạo hỏi thẳng thừng ra như vậy, hô hấp của cô cũng căng thẳng, nhịp tim trong cũng ngưng lại trong nháy mắt.
Hứa Ôn Noãn cảm thấy thời gian này giống như bị kéo dài
đến vô hạn, rõ ràng chỉ đang trải qua mấy giây nhưng cô lại có cảm giác
như mấy thế kỷ rồi vậy, sau đó nghe giọng nói của Lục Bán Thành lại
giống như âm thanh cách xa trăm sông nghìn núi vọng về, từ từ truyền tới tai cô: “Phải.”
PHẢI……. tom Hứa Ôn Noãn run rẩy, còn chưa hồi
phục lại tinh thần từ trong chấn động kia, Lục Bán Thành lại nói tiếp:
“Tôi chính là Linh Độ, là Linh Độ đã quen biết cô ấy hơn 10 năm trong
game.”
Hứa Ôn Noãn lùi về phía sau một bước, trong phòng lại có
tiếng của Lục Bán Thành: “Cho nên tôi nói với cậu những lời này là để
cho cậu biết, tôi và cậu không giống nhau, thậm chí tôi còn quen cô ấy
sớm hơn cậu, nhưng chỉ là 10 năm đó tôi không thể ở bên cạnh cô ấy như
cậu, nhưng tôi vẫn có thể bảo vệ cô ấy.”
‘Dùng một thế giới ảo dùng thế giới mà cô ấy
không biết thân phận của tôi để bảo vệ cô ấy.”
Không biết có phải ảo giác hay không, cô lại cảm thấy lúc nói những lời
này, trong âm điệu của Lục Bán Thành lại có chút bi thương và cô đơn,
còn có một chút thâm tình không thể nói thành lời.
Dừng một chút, hắn lại nói với Ngô Hạo: “Đây chính là khác biệt lớn nhất đó Ngô Hạo.”
Ngô Hạo bị Lục Bán Thành nói như vậy, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, hắn
động môi nhiều lần nhưng cũng không thể nói được gì, cuối cùng lại lựa
chọn im lặng.
Hắn cúi đầu, hút mạnh thuốc hai lần, sau đó không nói gì, cất bước đi ra cửa.
Hứa Ôn Noãn nghe thấy tiếng động, liền tỉnh lại từ trong những lời nói của
Lục Bán Thành, cô vội vàng chạy trốn trong rừng trúc, sau đó nhìn bóng
Ngô Hạo chậm chạp bước ra, ngước đầu, nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm
tối om trong chốc lát, mới rời đi.
Vẫn đợi đến khi tiếng bước chân của Ngô Hạo hoàn toàn biến mất, Hứa Ôn Noãn mới rón rén ra khỏi rừng trúc.
Cô cảm thấy chính mình lúc này không giống như mình nữa, hoảng hốt một lúc lại, cảm thấy những chuyện cô vừa mới nghe thấy thật sự quá ly kỳ, cô
lặng lẽ bấm móng tay vào lòng bàn tay, mới từ từ quay đầu nhìn vào trong phòng, Lục Bán Thành vốn đứng dựa vào cửa kính lúc này đã ngã trên mặt
đất.