Hắn nói cực kỳ nhỏ giọng, vì thế má từ tính lại mang theo một ý nhị khác.
Hứa Ôn Noãn cảm thấy cả người mình như bị điện giật,
cơ thể cô như có một dòng điện khiến máu chảy rần rần, lúc trước cô Ngô
Hạo ở cùng nhau, không phải là chưa nghe qua những lời tâm tình nhưng
lúc này khi nghe thấy những câu nói cảm động này, cô lại cảm thấy rung
động.
Cô cố gắng thở đều, cố gắng không nhúc nhích.
Mặc dù cô nhắm mắt lại nhưng vẫn có thể cảm nhận được
ánh nhìn cực nóng từ mắt của hắn, từ cực nóng chuyển thành bi thương,
ngay cả lúc mở miệng cũng mang theo rất nhiều bi thương: “Nhưng mà, Ôn
Noãn, chúng ta vẫn không có cơ hội này. . . . .”
Nói đến đây, đầu ngón tay Lục Bán Thành nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, hắn xoa xoa như đang nâng niu một vật quý giá nhất thế gian, sức mạnh cực kỳ nhẹ nhàng, chậm chạp, một lúc lâu mới nói, trong
giọng nói thấm đẫm cô đơn: “….. Ôn Noãn,… từ khi rời khỏi em, mỗi trang
trong sinh mệnh của anh, đều là em. . .”
Rõ ràng người khổ sở chính là hắn nhưng Hứa Ôn Noãn
không biết mình làm sao vậy, khi hắn nói xong, trong lòng cô lại cảm
thấy đau đớn mà không đành lòng.
“Ôn Noãn em có biết anh yêu em bao nhiêu, anh đã phải
cố gắng như thế nào mới không đến tìm em, quấy rầy cuộc sống của em
không?”
Một câu nghi vấn rất nhẹ nhàng, nhưng cũng khiến cho
thế giới nội tâm của Hứa Ôn Noãn nổi lên một cơn sóng lớn, trái tim cô
run rẩy hai lần, cuống họng vẫn không cảm thấy thoải mái được chút nào.
Cô lại cảm giác được đầu ngón tay của hắn trượt đi, mang theo chút không muốn xa rời.
Rõ ràng là cử chỉ rất ôn tồn, nhưng tại sai cô lại có thể cảm nhận được một cảm giác khác?
Cuống họng của cô càng ngày càng chua xót, xông thẳng lên đáy mắt của cô.
Hứa Ôn Noãn sợ chính mình không thể kiềm chế được cảm xúc, cố gắng đè lại cảm động đang dâng lên.
Trong chốc lát, đầu ngón tay của hắn ngừng lại, dừng
một chút trên da thịt cô, cuối cùng cô nghe thấy hắn thở dài một tiếng,
rút tay lại, sau đó đứng dậy, rời đi.
Hứa Ôn Noãn
mở mắt ra theo bản năng, thấy bóng lưng
của Lục Bán Thành càng ngày càng xa, mãi đến khi trong phòng ngủ chỉ còn lại mình cô, cô mới nhẹ nhàng chớp mắt một cái, giơ ngón tay chạm vào
nơi mà hắn vừa mới vuốt ve.
Ở đó còn nhiệt độ mà hắn để lại, cả người cô nhịn được mà run lập cập, sau đó trong đầu cô lại nhớ đến những câu nói kia.
Hứa Ôn Noãn nằm ngớ ra trên giường một lúc lâu, mãi đến khi không nhịn được mới bò dậy đi đến nhà vệ sinh.
Sau khi ra ngoài, Hứa Ôn Noãn không nhanh chóng trở về giường mà liền đi ra khỏi phòng ngủ.
Trong phòng khách trống rỗng, không còn bóng người của Lục Bán Thành.
Hứa Ôn Noãn khẽ há miệng, cũng không biết rốt cuộc
mình đang hoang mang cái gì, đi về phía nhà bếp, phòng dành cho khách,
nhà vệ sinh, tìm từng cái, thậm chí là tủ để giày cũng nhìn, sau đó đến
khi cô để ý đến thức ăn trên bàn, mới đột nhiên chạy tới, nhìn trên bàn
ăn, trên đó còn có một tờ giấy, cô liền cầm lên đọc: “Thức dậy rồi thì
nhớ ăn sáng rồi hãy đi làm.” Lúc này cô mới xác định Lục Bán Thành đã đi rồi.
Hứa Ôn Noãn không biết mình cảm thấy mất đi cái gì, có thể lòng của cô cảm thấy lạc lõng, nên mới như vậy.
Qua một hồi lâu, cô mới để giấy xuống, nhìn lên bàn ăn.
Cháo thịt bằm, cải xanh xào, còn có một nồi canh gà ác.
Lúc cô và hắn kết hôn, hắn mỗi ngày đều làm cơm cho cô ăn, dù cô không ăn, nhưng cũng có nhìn qua vài lần, biết những món này
đều là do hắn tự tay làm.