Ngô Hạo như không nghe thấy lời nói của cô, chẳng có chút phản ứng nào.
Tưởng Tiêm Tiêm cong miệng, có chút không vui lên tiếng: “A Hạo!”
Ngô Hạo giật giật mí mắt, không mở mắt ra, chỉ ừ qua loa một tiếng.
Tưởng Tiêm Tiêm bất động trên ngực hắn, lại trầm mặc.
Ngô Hạo mở mắt ra nhìn cô: “Chuyện gì, nói đi.”
Tưởng Tiêm Tiêm thấy hắn hỏi mới nhoẻn miệng cười, nói: “A Hạo, mấy ngày trước em bị người ta đánh đó…”
“Ừ.” Ngô Hạo lại nhắm mắt lại.
“Đánh em sưng mặt mấy ngỳ, bây giờ eo còn có chút máu bầm nữa nè….” Tưởng
Tiêm Tiêm vô cùng đáng thương kể khổ, Ngô Hạo lại trầm mặc không nói,
mãi đến khi Tưởng Tiêm Tiêm hỏi: “Anh có biết là ai đánh em không?” Ngô
Hạo mới thuận thế hỏi ngược lại: “Ai?”
Tưởng Tiêm Tiêm cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Hứa Ôn Noãn.”
Nói xong, cô liền quan sát biểu cảm của Ngô Hạo, phát hiện khuôn mặt hắn cực kỳ bình tĩnh không có biểu hiện gì lớn.
Cô không đoán được suy nghĩ của Ngô Hạo, sau một lát mới mở miệng nói
trọng điểm của câu chuyện: “ A Hạo, kỳ thật cô ấy đánh không lại em,
nhưng anh biết là ai giúp cô ấy không?”
Không biết Ngô Hạo có
phải là thật sự không quan tâm chuyện này không, hắn lại không có cảm
xúc gì như lúc nãy, trầm mặc không nói gì.
Tưởng Tiêm Tiêm chuyển mắt, lại nói tiếp: “Là Lục Bán Thành á.”
Cô nói xong, Tưởng Tiêm Tiêm có thể tinh tường cảm giác được cả người Ngô
Hạo khi nghe đến ba chữ Lục Bán Thành liền trở nên căng thẳng.
Không phải Ngô Hạo vẫn còn nhớ mãi người phụ nữ kia sao? Tốt lắm, hôm nay cô
sẽ khiến Ngô Hạo hiểu lầm cô ta,… Tưởng Tiêm Tiêm cười cười nói: “Quan
hệ của hai người họ hình như rất thân thiết, Lục Bán Thành từ trước tới
nay luôn đối xử tốt với em nhưng hôm qua lại vì cô ta mà trở mặt, lúc đi Lục Bán Thành còn nắm tay cô ấy, Hứa Ôn Noãn cũng không từ chối,
em cảm thấy hình như họ đang ở bên nhau đó….”
Dừng một chút, Tưởng Tiêm Tiêm lại thêm mắm dặm muối, nói: “Em còn cảm thấy hình như Tưởng Tiêm Tiêm rất ỷ lại Lục Bán Thành…”
Ngô Hạo vẫn nằm trên giường không nói gì, đẩy Tưởng Tiêm Tiêm ra, ngồi dậy, mặc áo tắm lên người, không để ý đến Tưởng Tiêm Tiêm mà đi và nhà vệ
sinh.
Tắm rửa xong, Ngô Hạo mặc quần áo chỉnh tề ra khỏi nhà vệ
sinh, hắn vẫn không để ý đến Tưởng Tiêm Tiêm mà đi thẳng đến ban công
ngoài phòng khách, hút một điếu thuốc.
Chẳng biết từ lúc nào, ngoài cửa sổ có một trận tuyết lớn, mặt đất phủ một tầng tuyết trắng tinh.
Ngô Hạo đột nhiên dừng hút thuốc, nhìn chằm chằm những bông hoa tuyết đang
rơi xuống, nhớ đến hai năm trước, gần như là thời điểm này, hắn ở trong
trường A, cầu hôn Hứa Ôn Noãn.
Tưởng Tiêm Tiêm mặc áo ngủ đi tới, ôm eo hắn, nói: “A Hạo, anh đừng tức giận, là em không đúng, em không nên đụng đến cô ấy.”
Ngô Hạo vẫn chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân mình mà không để ý gì đến Tưởng Tiêm Tiêm.
Khi đó, hắn thật sự muốn ở bên cô cả đời, nên mới cầu hôn cô, còn muốn chỉ có khởi đầu, không có kết thúc…
“A Hạo, em thật sự sai rồi, A Hạo,….”Taycủa Tưởng Tiêm Tiêm lại bắt lấy thắt lưng của hắn.