Có thể là sau khi được nhắc
nhở, Ngô Hạo mới mở điện thoại di động ra xem một lúc lâu, bên trong lại có giọng nói trầm trầm của Ngô Hạo: “Mày muốn gì?”
“Tôi muốn gì, ngài đến đây
thì biết,….” Người đàn ông đang nói chuyện với Ngô Hạo còn chưa chờ hắn
nói gì liền đi thẳng vào vấn đề: “Một tiếng đồng hồ, trong vòng một
tiếng đồng hồ nếu ngài còn chưa đến đây thì đừng trách sao tôi lại làm
chuyện gì quá đáng.”
“Còn nữa, đừng báo cảnh sát, cũng đừng đi với bất cứ ai, nếu không thì cứ chờ nhặt xác đi!” nói
xong, người đàn ông kia liền cúp máy.
Có thể là do một lúc sau Ngô Hạo vẫn chưa đến, một trong hai người đàn ông tìm đại một chỗ ngồi trên mặt đất, sau đó vừa hút thuốc vừa đánh bài.
Một người đàn ông khác hình
như có chút buồn chán cho nên đi vòng vòng nhìn trái rẽ phải, cuối cùng
cũng dừng lại trước mặt Hứa Ôn Noãn đang bị đánh thuốc mê, sau đó liền
nhìn chằm chằm cô bé không nhúc nhích trên mặt đất một lúc lâu, liền
tiến gần mặt của cô một chút, thèm nhỏ dãi lên tiếng: “Con bé này đẹp
quá.”
“Tôi không có chuyện gì để
làm, có thể cô bé một lát nữa mới có thể tỉnh lại, mình xem qua một chút chắc là không sao ha….” Người đàn ông đứng trước mặt Hứa Ôn Noãn vừa
nói vừa dựa lại gần cô thêm một chút, sau đó hít một hơi thật sâu, trên
mặt rõ ràng không có ý tốt.
Lục Bán Thành nhìn thấy toàn bộ tình cảnh này, biểu hiện cực kỳ lạnh lùng.
Người đàn ông kia lại hít
sâu hai cái, sau đó thật sự không thể kiềm chế nổi, lại đụng môi vào gò
má của cô, sau đó lại đưa tay sờ sờ ngực cô. . . .
Phẫn nỗ! Trong nháy mắt Lục
Bán Thành không còn chút lý trí nào, hắn phản xạ có điều kiện liền
đi
đến trước cửa nhà xưởng, giơ chân lên đạp tung cửa, liền nhảy đến trước
mặt Hứa Ôn Noãn kéo cổ áo người đàn ông vừa mới sờ soạng cô, sau đó lôi
kéo hắn đứng thẳng dậy, không nói không rằng liền giơ nắm đấm lên tàn
nhẫn vung vào mặt hắn.
Lục Bán Thành xuất hiện quá
đột ngột khiến những người đang đánh bài còn chưa hiểu chuyện gì đang
xảy ra, sững sờ nhìn chằm chằm Lục Bán Thành đang tức đến nổ phổi tàn
nhẫn đá về phía đồng bọn của chúng, chưa kịp phản ứng.
Người đàn ông vừa đụng chạm
vào người Hứa Ôn Noãn bị Lục Bán Thành đạp, lưng đụng vào vách tường,
rên lên một tiếng, sau đó liền quát: “Cmn mày là ai vậy?”
Lục Bán Thành hoàn toàn không muốn nói chuyện với hắn, giơ chân lên đạp thêm lần nữa.
Lần này sức mạnh của hắn
tăng thêm rất nhiều, khiến cho người đàn ông đó đau đớn la lên một
tiếng, sau đó hai người đàn ông đang chơi bài mới hồi phục lại tinh
thần, sau đó nhả tàn thuốc trong miệng ra, nhặt hai thanh thiết trên mặt đất, xông về phía Lục Bán Thành.
Nhận ra được sự khác thường, nhanh chóng chặn lại thanh sắt của hai người họ đang vung về phía mình.
Lục Bán Thành có học một ít
võ phòng thân, dù trong tay hai người họ có hung khí hắn cũng có thể dễ
dàng ứng phó, ung dung như thường.