Cảnh sát thật sự rất thân
với Ngô Hạo, cũng biết chút chuyện của hắn nên nói đến đây lại ngập
ngừng một chút: “. . . . Là Tưởng tiểu thư, là bạn gái của cậu, lát nữa
cậu đến có muốn gặp cô ấy không?”
Ngô Hạo cụp mắt, che lại đôi mắt mệt mỏi, lại thanh đam trả lời: “Lát nữa tính sau đi.”
Cúp điện thoại, Ngô Hạo đứng trên hành lang bệnh viện một chút, mới quay đầu nhìn Hứa Ôn Noãn còn
đang ngủ say trên giường bệnh qua ô cửa kính.
Cô vốn không có gì đáng lo, chỉ là thuốc hôn mê quá nhiều nên ngủ một lúc lâu nữa mới có thể tỉnh lại.
Ngô Hạo thu lại tầm mắt, đi
tới phòng y tá, tìm người y tá phụ trách phòng của Hứa Ôn Noãn đưa cho
cô ấy một tấm danh thiếp, nói cho cô biết Hứa Ôn Noãn có chuyện gì liền
lập tức gọi điện thoại cho hắn, sau đó mới bước vào thang máy, rời khỏi
phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú.
Tài xế chờ dưới lầu, thấy hắn đi ra liền mở cửa cho hắn.
Ngô Hạo khom người chui vào trong xe, nói câu: “Đến sở cảnh sát xong” Liền nhắm hai mắt lại, tựa trên ghế xe mà thất thần.
Đến sở cảnh sát, Ngô Hạo để tài xế chờ trong xe, đi vào một mình.
Lấy khẩu cung xong, người
cảnh sát quen biết Ngô Hạo nói chuyện phiếm với hắn ba câu, sau đó lại
hỏi: “Bây giờ cậu có muốn gặp cô ấy hay không?”
Ngô Hạo cụp mắt, lại khẽ gật đầu, không nói gì.
Cảnh sát dẫn hắn đến phòng thẩm vấn.
Cánh song sắt, Ngô Hạo liếc
mắt liền nhìn thấy Tưởng Tiêm Tiêm ngồi bên trong, có thể là bị cảnh sát đưa đi quá gấp, váy ngủ trên người còn tán loạn, không có bất kỳ trang
điểm nào khiến khuôn mặt của cô có vài tàn nhang lộ rõ.
Tưởng Tiêm Tiêm nghe thấy
tiếng động, ngẩng đầu lên, trong ánh mắt nhìn thấy Ngô Hạo, như nắm được nhánh cỏ cứu mạng, liền lập tức đứng lên: “A Hạo, anh đến cứu em ra
ngoài đúng
không? A Hạo, em nói với anh rồi, em không muốn bắt cóc Hứa
Ôn Noãn, em thật sự không muốn bắt cóc cô ấy, em chỉ muốn đưa cô ấy đi
thôi, em thật sự không có bắt cóc cô ấy.”
Cảnh sát đứng bên cạnh Ngô
Hạo liền lập tức nói bên tai hắn: “Chúng tôi đã hỏi cung cô ấy một lần
rồi, cô sống chết cũng không chịu thừa nhận nhưng bọn bắt cóc đã chỉ
điểm cô ấy rồi, còn lấy tiền của cô ta xong, có những tin nhắn chứng cứ
xác thực, không biết cô ấy còn cố gắng cãi cái gì nữa.”
Tưởng Tiêm Tiêm nghe thấy
những lời của cảnh sát, liền nói lớn hơn rất nhiều: “Em đều đã nói rồi,
không phải là em, không phải em, em không có làm như vậy! A Hạo, anh
phải tin tưởng em, thật sự không phải là em, anh giúp em ra khỏi đây đi, A Hạo, van xin anh! A Hạo!”
Cảnh sát lắc đầu, giúp Ngô Hạo mở cửa.
Ngô Hạo đợi đến khi cảnh sát rời đi, mới mở cửa sắt ra, bước vào phòng thẩm vấn.
Người khác còn chưa đứng
vững, Tưởng Tiêm Tiêm liền lao vào ngực hắn: “A Hạo, anh biết em bị
người ta đưa đến đây liền lập tức đến thăm em có đúng không? A Hạo,
trong lòng anh vẫn còn có em đúng không? Anh giúp em tìm một luật sư tốt đi, bảo lãnh em ra có được không? A Hạo, em thật sự không có bắt cóc
Hứa Ôn Noãn.”