Tần Chỉ Ái thong dong đi đến, như có chuyện gì quan trọng muốn chia
sẻ với Hứa Ôn, một đường chạy đến trước mặt cô, nói câu xin lỗi "Ôn Ôn,
thực xin lỗi, để cậu phải đợi lâu", liền bay nhanhđến kéo ra ghế dựa đối diện với Hứa Ôn ngồi xuống, sau đó giơ tay lên, gọi phục vụ, sau khi
bưng đồ ăn lên xong, người phục vụ vừa chuẩn bị rời khỏi, nàng vội đè
thấp giọng, mở miệng nói: "Ôn Ôn, cậu còn nhớ rõ thời gian trước, mình
nói với câu là, anh Bán Thành không biết đã đi đến nơi nào, gần đây cũng không liên hệ được sao?"
Hứa Ôn không nghĩ tới Tần Chỉ Ái mới mở miệng, liền
nói đến Lục Bán Thành, cô rót ấm trà, động tác châm trà thoáng khựng lại rồi tiếp tục, mới rũ mắt, "Uh`m" một tiếp, một mặt tiếp tục không
nhanh không chậm châm trà, một mặt giọng điệu vững vàng mở miệng hỏi:
"Nhớ rõ, sao vậy?"
"Tối hôm qua, anh Bán Thành gọi điện cho Dư Sinh, "
trước một giây Hứa Ôn vừa dứt lời, sau một giây Tần Chỉ Ái liền theo sát mở miệng, ngữ khí mang theo sự khó chịu nói không nên lời: "Tớ mới biết được, thì ra hắn không liên hệ với mọi người trong khoảng thời gian đó, không phải đi đến Mĩ, mà xảy ra chuyện..."
Xảy ra chuyện? Mi tâm Hứa Ôn cau chặt, ngón tay cầm
chén trà, nhịn không được mà tăng thêm lực đạo, quá một lát, sắc mặt cô
mới tự nhiên ngẩng đầu, ngước mặt về phía Tần Chỉ Ái, "Xảy ra chuyện
gì? Có vô cùng nghiêm trọng không?"
"Hết sức nghiêm trọng." Tần Chỉ Ái thẳng thắn.
Đáy lòng Hứa Ôn rơi lộp bộp một tiếng, sau đó, cô
liền nghe thấy Tần Chỉ Ái nhẹ thở dài một hơi, hơi đáng tiếc nói: "Chân
Bán Thành bị thương rất nghiêm trọng, hiện tại đã không thể đi được
rồi..."
Tay Hứa Ôn run lên, chén trà bị ngã ở trên bàn trà,
nước trà chảy dài trên một mặt, dọc theo bên cạnh, chảy xuống quần áo
cô, người phục vụ ở bên cạnh nhìn thấy, vội vàng đi lên phía trước lau
giúp, còn Hứa Ôn như một đầu gỗ, ngồi không nhúc nhích, mặc cho người
phục vụ
lau trước vội sau, một đôi mắt mở lớn nhìn chằm chằm vào Tần Chỉ Ái, trong đầu lặp đi lặp lại vài lần câu nói Tần Chỉ Ái mới nói "Không
thể đi được rồi", sau đó run run giọng hỏi: "Tại sao lại không thể đi
được?"
"Liền là, hiện tại Bán Thành, giống như người tàn tật, chỉ có thể dựa vào xe lăn sinh hoạt..."
Đại não Hứa Ôn, trong nháy mắt trống rỗng.
"Tối hôm qua, sau khi Dư Sinh nhận được điện thoại
của hắn, tớ và Dư Sinh nhìn hắn, thấy hắn ngồi trên xe lăn, người cũng
gầy đi rất nhiều, sắc mặt tiều tụy, nói tóm lại, thật sự là vô cùng đáng thương."
"Bán Thành là một người tốt như vậy, cậu nói xem làm
sao lại xảy ra chuyện như vậy? Nghĩ lại cũng khiến người cảm thấy tiếc
hận..."
Tần Chỉ Ái nói mấy câu liên tiếp, Hứa Ôn mới nhẹ
nhàng chuyển động mắt, lại mở miệng, nhẹ nhàng nói một câu: "Không thể
đi được sao?"
Giọng cô rất nhỏ, Tần Chỉ Ái ngồi ở đối diện không nghe rõ: "Ôn Ôn, cậu nói cái gì?"
"Không thể đi được rồi hả ? Hắn không thể đi được
rồi..." Hứa Ôn như không có nghe thấy câu Tần Chỉ Ái hỏi, vẫn tiếp tục
thì thào nói: "Thời gian trước mình gặp hắn, rõ ràng là thấy hắn rất tốt mà, làm sao hắn không thể đi được chứ? Đúng vậy, làm sao hắn không thể đi được chứ?"
Chỉ nghe thấy câu cuối cô nói"Làm sao hắn không thể
đi được chứ?" Tần Chỉ Ái, cho rằng cô ấy đang hỏi mình, vươn tay gắp đồ
ăn mới đem lên, bỏ vào trong chén của Hứa Ôn, mới mở miệng trả lời.