Văn Thiên cười to, „chú tốt quá, nếu chú cảm thấy không thoải mái, bây giờ vẫn có thể vứt được mà."
„Thằng mất dậy, mày thử xem tao sẽ không chịu thua đâu." Ông nhìn anh bàng ánh mắt khinh thường.
Văn Thiên, anh đang cười mà bỗng dưng chuyển sang lạnh tanh, „chú sẽ làm gì cháu nào? Thêu người giết cháu sao?"
Một câu nói làm ông Nhiên giật mình, nhưng rồi ông lấy lại bình tĩnh, „mày nghĩ mày là ai chứ, dù sao bố mẹ mày vì mày mà cũng không muốn sống đó."
Tiếng cười từ trong miệng anh bật lên vang cả căn phòng, anh đứng dậy, đi đến chiếc ghế Chủ tịnh ngồi vào đó, nhìn anh quả thật mà nói là rất hiên ngang, ai anh cũng có thể uy hiếp được ngay lúc này. Anh chống tay lên bàn, bàn tay đan vào nhau. Đôi mắt sắc bén nhìn ông Nhiên, làm ông hết sức kinh ạc, khi nhìn thấy một dáng vẻ hoàn toàn khác của anh so với lúc trước.
„Mọi chuyện sẽ được sáng tỏ sớm thôi, chú Nhiên thân mến. Thì lúc đó sẽ biết vì sao bố mẹ cháu làm sao mà chết." Một câu nói lạnh tanh, làm bầu không khí trong căn phòng âm u đến đáng sợ.
Ông Nhiên cảm thấy ớn lạnh, trợn mắt lên nhìn anh, quay đầu đi thẳng ra cửa. Anh ngồi một mình trong phòng làm việc, nhấc điện thoại lên, „Honey? Tìm được đến đâu rồi. Anh đang muốn em tìm càng nhanh càng tốt."
Bên đầu bên kia đang nói cái gì đó, anh cười nhếc mép nói tiếp, „bây giờ tiền anh không thiếu, bao nhiêu cũng trả tìm nhanh ra hộ anh đi."
Giọng điệu anh có vẻ tức giận nhưng có sự kìm nén, nên răng anh nghiến vào nhau, đến ai nhìn bây giờ cũng phải sợ. Anh căm thù hết những kẻ nào dính tay vào chuyện tai nạn đó, tất cả sẽ không được yên đâu...
***
Ngày hôm sau trên toàn mặt báo của Đài Loan, Trung Quốc, Hông Kông đều có ảnh của anh, cháu đính tôn của ra đình Thượng Quan đã được ngồi lên cái ghế chủ tịch và được cầm quền toàn bộ Thượng Quan. Tin tức này ai ai cũng được đọc và được nghe, nóng hổi. Mấy cô gái thì hý hửng xem ảnh của anh mà khen lấy khen để là anh đẹp trai, tài ba, thật là một mĩ nam Tổng tài.
Trong Thượng Quan quả thật cũng đang xôn xao bàn tán của những người làm. Lee cầm tờ báo trên tay chạy sang Thượng Ngư để gặp Thanh Thu.
„Thanh Thu, Thanh Thu,..." cô ấn chuông loạn và gọi tới tấp Thanh Thu.
Thanh Thu ra mở cửa, nhìn thấy Lee mặt ngệt ra hỏi,"có chuyện gì vậy Lee?"
Lee nhìn thấy cô bạn mình chui vào nhà kéo luông Thanh Thu, „trời chỉ có cậu mới như người rừng thôi."
2 người họ ngồi vào ghế sofa, Lee đương tờ báo trang đầu ra cho Thanh Thu xem, „nhìn kỹ và đọc đi."
Lee chỉ tay vào tờ báo, theo tay Lee, Thanh Thu cầm tờ báo lên, nhìn thấy Văn Thiên cô đọc đọc. „Ảhhhh, trời thật thế hả? Thể nào hôm qua không về nhà."
„cái gì không về nhà sao? Thiệt tình cái người này, nói yêu cậu rồi lại không thèm nói cho cậu biết một câu rồi lại còn không về nhà? Có yêu thật không đấy hay chỉ muốn ăn tươi nuốt sống con nhà người ta thôi." Lee giọng chanh chua, đứng lên tay chống nạnh.
Thanh Thu kéo Lee ngồi xuống, „cậu nhỏ nhỏ miệng thôi chứ, không phải như cậu nói đâu."
Lee nhìn cô lắc lắc đầu, „trời, thế muốn làm tình với cậu để làm gì? Chỉ chơi qua đường thôi sao?"
Thanh Thu ấp úng, Lee nắm chặt tay Thanh Thu nhìn thẳng vào mắt cô rồi nói, „câu không thể tin Văn Thiên đâu nhé, cậu chủ này có vẻ lăng nhăng lắm."
Thanh Thu cười, rồi gật đầu đồng ý với câu nói của Lee. Lee quay sang hỏi Thanh Thu tiếp, „àh mà này cái anh vị hôn phu của cậu không thấy đâu nữa nhỉ?"
Nhắc đến Trí Kiệt thì Thanh Thu mới nhớ, „cách đây nửa tháng trước có muốn đi gặp lại nhưng mà vì Văn Thiên, thế nên lại để dịp khác, rồi anh ấy gọi điện bảo đi công tác đến tháng này mới về. Nhưng mà vẫn chưa thấy gọi lại."
Lee nhanh nhẩu nói, „thế cậu thử gọi cho người ta đi, mình chủ động một chút có sao."
Thanh Thu cắn môi, ngại ngùng, Lee lấy điện thoại bàn lên đưng ra trước mặt cô, „gọi đi, không thì đưa số tớ gọi hộ cho."
Cô ngập ngừng cầm lấy điện thoại bấm số, đưa lên tai chờ, Lee úp tai mình vào gần Thanh Thu để nghe cùng.
„Alô" đầu bên kia là Trí Kiệt với một giọng điệu trầm ấm nhưng mệt mỏi.
Thanh Thu thẹn thùng nói, „alô, em là Thanh Thu đây."
Trí Kiệt vui vẻ hơn hẳn, „chảo em, em khỏe không? Anh vừa xuống sân bay, xin lỗi em anh bận quá không gọi lại được cho em."
„Không sao đâu ạ, em chỉ gọi điện hỏi thăm thôi. Chắc anh cũng mệt rồi em không làm phiền nữa."
Anh lại cười,"nghe giọng em anh hết mệt luôn, có thể tối nay gặp em được không?"
Thanh Thu đơ ra, Lee nhanh nhẩu nói vào hộ, „Được"
Thanh Thu nhìn cô bạn chụp ngay cái chỗ ống nói lại, „cậu sao..."
Đầu bên kia, „alô, Thanh Thu? Alô?
„dạ em vẫn nghe." Thanh Thu mắt vẫn nhìn cô bạn Lee cau mày
Còn Lee thì cười hì hì.
„Tôi nay gặp nhé, anh sẽ đến đón em." Anh chờ cô đáp lại
Thanh Thu vừa gật đầu vừa nói, „vâng"
Vừa cúp máy Lee kéo Thanh Thu lên phòng tìm quần áo, thử hết cái váy này đến váy khác. Đến tối một cái thư từ điện thoai của cô, „em ra đi anh đang đợi ở cửa."
Cô cười nhẹ trong đầu đang nghĩ hôm nay chắc Văn Thiên cũng không về nên cô đi đâu chắc anh cũng không biết nên kệ chẳng cần báo cũng được. Khi ra đến cổng Trí Kiệt đến gần cô anh nhì cô nở ra một nụ cười thiên thần, „chào em, Thanh Thu."
„chào anh." Cô nhìn anh rồi chào, anh trông có vẻ gầy đi nhiều, chắc anh đã làm nhiền lắm.
2 người họ lên xe, đi đến một nhà hàng sang trọng, anh kéo ghế cho cô ngồi rồi ngồi đối diện cô. Nhân viên đưa thực đơn ra anh lại chọn hộ cô món ăn.
Lúc nhân viên lùi đi anh uống một ngụm nước rồi nhìn cô, „em hôm nay trong rất dễ thương và xinh đẹp."
Cô ngại ngùng cười hiền nhìn anh, „cảm ơn anh, anh Trí Kiệt có vẻ gày hơn so với lần trước."
„ví anh nhớ em không ăn uống được nên mới thế," anh đùa với cô, nhưng trong cái đùa của có cái thật.
Cô đưa tay lên miệng che đi nụ cười, „có thiệt là nhớ không đó, thấy anh không có gọi điện em tưởng anh quên em rồi chứ?"
ThanhThu cũng đùa theo anh, anh nhìn cô thì cũng cười rồi nhè nhẹ cầm lấy tay cô đang đặt trên bàn, „tuy là lần này là lần thứ 2 gặp em, nhưng quả thật em làm cho anh không quên được, anh chưa bao giờ có cảm giác như thế cả. Anh rất muốn tiến thêm một bước nữa với em. Có được không Thanh Thu?"
Cô nhìn anh, không nói được lên lời, tim cô cũng đang đập