Thanh Thu đã vào bếp nấu ăn, cô nấu ăn rất ngon và cũng biết làm nhiều món, những đồ ăn bầy biện trên bàn ăn to tròn ở trong nhà Thượng Ngư lâu ngày lạnh ngát nay nó được bởi mùi thơm phứng phức làm ấm cúng hẳn lên.
Văn Thiên anh bước vào trong nhà ngửi được mùi vị thơm ngon của đồ ăn thì lòng anh rất vui. Thanh Thu trên người còn đeo tạp dề chạy ra đón anh. Trên môi cô nở một nụ cười đón lấy cái ca táp của anh.
Văn Thiên ôm lấy cô hôn cô một cái lên trán rồi xuông đôi môi hôn say đắm. Thanh Thu đẩy người anh ra rồi cười khẽ, „anh đi tắm đi rồi vào ăn cơm, không thì thức ăn nguội mất.“
Anh gật đầu đi vào lên phòng cô nói với theo, „em đã sắp sẵn hết cho anh ở phòng tắm rồi, anh chỉ việc tắm thôi.“
Văn Thiên vui vẻ đi xuống bước vào phòng tắm, „cảm ơn em“
anh nhìn quần áo và khăn tắm sếp gọn gàng thì nói vọng ra ngoài cảm ơn cô. Tắm xong mái tóc anh chưa được sấy khô vẫn còn hơi ướt, trên người mặc một cái quần thun đen dài và chiếc áo ba lỗ trắng ở nhà trông rất là thoải mái.
Đi vào phòng ăn ngồi xuống chiếc bàn ăn, nhìn thức ăn trên bàn mà vui vẻ cầm đũa lên gắp đồ ăn. Cô cầm bắt canh cá nóng chạy lại, đặt nó xuống nhìn anh cười, „có ngon không anh?“
Anh kéo cô ngồi lên đùi mình và cười hiền, „vợ anh nấu ăn ngon ghê, thế này thì đảm bảo không bao giờ thèm ăn đồ bên ngoài mà chỉ cần em nấu cho anh ăn là đủ.“
Thanh Thu nhìn anh bĩu môi, „em không phải là vợ anh.“
„Thế em có muốn làm vợ anh không?“ Anh cười đùa cô, nhưng ý anh là thật.
Thanh Thu đỏ mặt ngồi vào ghế bên cạnh, thực sự là cũng muốn gật đầu nhưng nghĩ nó hơi nhanh quá, nên không dám nói gì, ngồi im lặng ăn cơm.
„Em hôm nay đã làm gì cả buổi ở nhà thế?“ Anh quan tâm hỏi cô.
Thanh Thu nhìn anh cười vui vẻ, „em đã nói chuyện với Lee và đi gặp mấy người ở cùng Lee. Họ rất là tốt bùng và vui vẻ, họ nói chuyện vui lắm và rất gần gũi với em.“
Thấy cô vui vẻ anh cũng mừng rỡ, rồi cô hỏi lại anh, „còn anh? Công việc hôm nay anh đã làm những gì?“
Văn Thiên vừa ăn cơm vừa nói nói cho Thanh Thu hay, anh không muốn giấu cô 1 cái gì cả, tuy là Thanh Thu còn ít tuổi nhưng suy nghĩ của cô cũng làm cho anh thấy cô đã trưởng thành.
Bữa ăn cơm vui vẻ của 2 người cũng nhanh chóng qua đi, Thanh Thu đang rửa bát trong bếp, còn Văn Thiên thì ở trên phòng làm việc.
Tiếng chuông ngoài cửa bỗng vang lên, Thanh Thu chạy ra ngoài mở cửa thì đó là Lee cô bạn hiền. Văn Thiên anh ở trên nghe thấy 2 tiếng người con gái thì biết ngay là Lee sang chơi cùng với Thanh Thu, nhưng rồi anh lại nghe tiếng đàn ông nữa. Anh đang đánh máy trên cái Laptop thì ngừng lại, đứng dậy đi xuống bên dưới nhà xem ai.
Trí Kiệt anh theo Lee vào nhà, lúc anh đến đây gặp Lee ở bên ngoài đường nhận ra cô bé nói lắm lần trước nên đã gọi cô lại để cùng đi vào trong. Lee cô nhìn thấy Trí Kiệt thì mắt mũi cũng hoa hết lên, cái tính mê trai của cô lại chỗi dậy.
Lee say đắm nhìn anh làm Trí Kiệt ngượng ngạo đứng ngồi không xong. Lee chạy lại kéo Trí Kiệt ngồi xuống ghế sofa rất tự nhiên, Thanh Thu cười hiền rồi hỏi 2 người, “các bạn uống gì không?”
“Cho một cốc nước cam đi.” Lee mắt thì vẫn nhìn Trí Kiệt nhưng mà mồm cô nhanh như chớp đáp lại Thanh Thu.
Trí Kiệt nhìn Thanh Thu như muốn cầu cứu ấp úng nói, “anh uống gì cũng được. Hehe.” Tay anh đưa lên gãi đầu.
Thanh Thu gật đầu, “thế thì cả 2 nước cam đi.”
Nói xong cô đi xuống bếp, Văn Thiên vừa lúc bước xuống. Trí Kiệt nhìn thấy anh đứng lên chào và cả Lee cũng thế. Văn Thiên ngồi đối diện với họ. Lee quay sang bên Trí Kiệt hỏi, “anh Trí Kiệt làm nghề gì vậy?”
Trí Kiệt quay sang nhìn cô, nhưng rồi lại quay lại ngay, không dám nhìn thẳng vào mắt cô bé kia, tại vì Lee cứ nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy nên Trí Kiệt rất ngại. “anh làm management cho giám đống công ty Hon Dai.”
“Wow, thật thế hả?” Lee mở to mắt nhìn anh ngưỡng mộ. Trí Kiệt ngược gãi gãi đầu, “cũng chẳng có gì đâu.”
Thanh Thu cầm 2 cốc nước cam ra nhìn thấy Văn Thiên thì ngạc nhiên hỏi, “anh không làm sao?”
Cô đặt 2 cốc nước xuống cho Trí Kiệt và Lee. Lee cầm lấy cốc nước cam uống gần hết nửa. Văn Thiên anh kéo Thanh Thu ngồi sát mình, làm cho 2 người kia nhìn họ bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Thanh Thu thật thà ngược ngùng nói, “mình với anh Văn Thiên không phải là anh em.”
Cái đó thì ai cũng biết ngoài Thanh Thu ra thôi, nhưng Trí Kiệt anh cau mày khi nhìn thấy 2 người ngồi cạnh nhau còn nắm tay nhau nữa.
Văn Thiên anh nói luôn ọi người rõ. “Chúng tôi yêu nhau, nên tôi muốn các bạn hiểu cho chúng tôi và có thể chấp nhận.”
Anh quay sang nhìn Thanh Thu, nở nụ cười
thỏa mãn. Trí Kiệt như bị một con dao đâm thẳng vào tim, anh như chết lặng ngồi đó còn Lee miệng vẫn há hốc ra nhìn 2 người, nhưng khi thấy khuôn mặt cô bạn mình vui vẻ thì lấy lại bình tĩnh hỏi lại, “2 người thực sự yêu nhau sao?”
Cô hỏi cả hai nhưng mắt lại chỉ nhìn Thanh Thu, muốn biết chắc là Thanh Thu có yêu Văn Thiên thật không? Nhưng thấy Thanh Thu gật nhẹ đầu ngượng thì cô mới biết cô bạn tội nghiệp kia đã yêu thật rồi, trên mặt lộ ra hẳn vẻ hạnh phúc chưa bao giờ thấy.
Trí Kiệt đứng dậy đi thẳng ra ngoài, Văn Thiên thấy thế anh đứng dậy đi theo. Văn Thiên giữ Trí Kiệt lại, “chờ đã tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Buông tôi ra.” Trí Kiệt tức tối nhưng cố ghìm xuống.
Văn Thiên vẫn giữ lấy anh, “tôi thật sự xin lỗi cậu, nhưng mà...”
Chưa nói xong một quả đấm vào mặt anh, làm anh suýt nữa ngã nhào về sau. “Cậu cứ đánh tôi đi, nhưng mà tôi sẽ không thể nào sống mà không có Thanh Thu được.”
Trí Kiệt kéo áo anh lại, “tôi, tôi không ngờ gia đình anh em mấy người lại giống nhau như thế?”
“Tôi không thể nói gì hơn, chỉ mong cậu chấp nhận chuyện này, tôi yêu cô ấy và cô ấy cũng yêu tôi.” Văn Thiên đường đường chính chính là một ông chủ mà lại phải xin lỗi Trí Kiệt, như đây không nói gì đến quyền chức gì cả, anh thấy có lỗi với Trí Kiệt mà thôi.
Văn Thiên thấy Trí Kiệt là một chàng trai tốt và cũng rất yêu Thanh Thu nên anh xin lỗi và mong rằng Trí Kiệt sẽ hiểu cho 2 người.
Trí Kiệt buông lỏng áo Văn Thiên ra, im lặng không nói gì nữa quay đầu đi. Anh không thể ngờ được là yêu một người con gái lại khó đến thế, nhưng cô là của anh trước mà? Anh với cô đến với nhau đường đường chính chính không có gì rằng buộc mà sao bây giờ lại ra nông nỗi này?
Anh đã để nó tiến chiển quá chậm khi không muốn cho cô sẽ bị ảnh hưởng đến trí nhớ, nhưng hết Thư Quân rồi đến Văn Thiên quả thật bọn họ muốn làm khó anh mà. Trí Kiệt lững thững bước đi.
Lee cô đi ra thấy cảnh tượng thế, chạy theo Trí Kiệt. “Anh Trí Kiệt nghe em nói nè.”
Anh hẩy tay cô ra khi cô giữ anh lại, rồi đi tiếp không thèm nhìn, nhưng Lee vẫn bám theo, “tôi nói cái này cho anh biết. Chuyện của Thanh Thu và Văn Thiên họ...”
Bỗng anh đứng lại quay đầu nhìn cô, Lee giật mình cũng đứng lại không nói gì nữa. Anh đi đến gần cúi sát đầu xuống mặt cô, “nói gì? 2 người đó làm sao?”
Sự gần gũi này rất lạ với Lee tuy là cô mê trai thật đó nhưng mà để yêu một ai hay thích thật sự thì chưa bao giờ. Trí Kiệt vẫn đăm đăm nhìn cô, muốn nghe cô bé nói nhiều này phiền toái anh gì nữa đẩy? Anh quả thật là đang rất bức tức và hỗn loạn.
“Thì..thì.. anh cứ đứng thẳng lên đi để tôi nói cho.” Mặt cô đỏ lên lấy tay đẩy thẳng người anh lên, tránh lé ánh mắt anh nhìn cô.
Chaaà Lee của chúng ta biết yêu rồi nè, đúng là tưởng sẽ không có thể chứ, tưởng cô chỉ mãi chạy theo những thần tượng mỹ nam của mình thôi? Ai rè lại có thể đỏ mặt về anh chàng Trí Kiệt của chúng ta thì quả là trái tim đã biết rung động.
“Thực sự là... ờ thì anh biết không?... Quả thật là Thanh Thu cô ấy thích anh Văn Thiên từ trước rồi, nhưng ro cô ấy mất trí nhớ nên đã quên thân phận mình là ai thôi.” Cô nói chuyện với anh nhưng mắt lại liếc qua anh chứ không thèm nhìn vào mắt anh.
Trí Kiệt vẫn nhìn Lee, làm cô không thể nhìn vào mặt anh được. Trí Kiệt thấy thái độ của Lee kì lạ anh hỏi, “sao nói chuyện với tôi mà cứ nhìn đi đâu thế?”
Lee bị bắt gặp mình tránh lé, ấp úng nói không lên lời, dơ hai tay ra đẩy vào người anh quay lưng anh lại đầu cúi xuống ra sức đẩy thân hình cao lớn của anh ra ngoài phía cổng chính. “Anh về được rồi đó..., tôi đã nói hết rồi.... Thanh Thu và Văn Thiên không có ai chia rẽ được họ đâu, anh đừng có mà lưu luyến nữa còn nhiều con gái cho anh lựa chọn mà.”
Đúng còn nhiều cô gái mà, trong lòng anh nghe câu này của Lee cảm thấy cũng an ủi đi phần nào, nhưng mà để người anh có cảm tình thì rất là khó đây. Anh cứ để cho cô đẩy anh, cố tình làm mình nặng thêm. Lee ra sức nhưng anh thì quá nặng đối với cô. “Anh ăn gì mà nặng thế?”
Lee không thể cố được nữa buông 2 tay xuống, Trí Kiệt đang dồn sức ngả vào 2 tay cô thì bất chợt cô cho tay xuống thế làm anh không đứng vững đổ về đằng sau. Lee nhanh ý lấy đầu mình đỡ anh, súy nữa thì vẹo cổ, “ui zda.”
Trông 2 người bây giờ thật mắc cười, một người con gái cao khoảng 1,57cm lấy đầu mình đỡ lấy lưng của một người đàn ông to lớn cao hơn 1.80 cm đang ngả về đằng sau, thì làm sao mà không kỳ quặc cơ chứ?
Trí Kiệt đứng thẳng người lên, quay sang xem. Tội nghiệp cho Lee, cô đúng là catwoman đã cứu anh, không thì anh đã ngã về đằng sau vỡ đầu rồi.
Mặt cô mẹo xệc tay đưa lên cổ mình, mếu máo đến đáng thương. Trí Kiệt nhìn cô hoảng hốt, “tôi xin lỗi, cô có đau không?”
“Ôi....ôi cái cổ của tôi.. chết mất.” Lee ôm lấy cổ mình xuýt xao.
Trí Kiệt sợ quá luống cuống không biết làm gì, “để...để tôi đưa... cô đi viện.”