Ép Yêu

Chương 14.2


trước sau


Thở dài, móc trong túi ra điếu thuốc châm nó rồi rít một hơi nặng nhọc. „Nếu đời này con mà nghe lời ông nói, thì con sẽ hối hận cả đời.“
Ông anh cau mày, „thế con nghĩ là sẽ đem lại hạnh phúc cho nó sao? Tỉnh táo lại chút đi.“
Thật sự là anh không hề muốn, nhưng mà anh không thể rời bỏ cô. Thanh Thu là tất cả của anh, không ai có thể thay thế được cô cả. Nhưng mà làm cho cô ra thế quả thật anh đã tự hận bản thân mình ghê lắm. Những lời của ông anh nói lại làm cho anh thêm đắng cay hơn.
„Ta sẽ ủng hộ con chuyện trả thù Thượng Nhiên thôi, còn chuyện của con bé ta không muốn chút nào. Hãy suy nghĩ kĩ đi, đừng để nó phải chịu nhiều khổ sở nữa.“ Lời nói quả là lạnh nhạt như là mũi tên tẩm độc vậy?
Khi xe ông rời đi, còn lại thân hình rũ rượi của anh đứng đó, trên tay là điếu thuốc thứ hai, phì phò ra những làn khói cay mắt. Không muốn nghĩ về những lời của ông anh vừa nói nữa. Vất điếu thuốc xuống đất dắm bẹp rồi đi đến gần cái xe đỗ gần đó, trèo lên và chiếc xe đên bóng phóng đi mất.
**
Trong lòng của Thanh Thu như lửa thiêu, nếu mà làm theo lời của Thư Quân sẽ không còn có người hại Văn Thiên nữa sao? Nhưng mà nếu thế thì sẽ không thể ở bên anh. Sẽ không nhìn thấy anh, không được ôm anh và hôn anh? Bây giờ cô phải làm sao?
„Thanh Thu?“ Tiếng nói của Văn Thiên kéo cô khỏi suy nghĩ của mình.
Cô giật mình nhìn anh, đôi mắt vửa khó sử vừa buồn thiu, „Anh Văn Thiên chúng ta có thể về nhà được chưa?“
Anh gật đầu rồi 2 người cùng nhau đi ra khỏi phòng. Trên đường đi không ai nói với nhau câu nào. Thanh Thu muốn hỏi anh nhiều lắm, muốn biết rất nhiều từ anh. Cô lấy can đảm quay sang chỗ anh. „Anh Văn Thiên?“
Văn Thiên đưa mắt nhẹ qua cô, nở một nụ cười mệt mỏi. „Ử.“ Tay anh choàng qua người ôm nhẹ cô vào người mình.
„Có thể...nào ..??“ Đôi mắt nhìn vào mắt anh mà không nói nên lời.
Văn Thiên trong đầu hỏi chấm nhìn cô, „sao thế?“

Ấp úng, nhưng rồi cô quyết tâm, „hãy nói cho em biết ai muốn hại anh đi?“
Đôi mắt sắc lạnh nhìn cô, làm Thanh Thu rùng mình, „em muốn biết sao?“
Cô gật đầu chắc lịch, „Vâng.“
Thế là anh đã nói tất cả mọi chuyện cho cô nghe. Kể cả chuyện của bố mẹ anh. Quả thực là quá sốc đối với Thanh Thu khi nghe chuyện anh kể, đôi mắt và miệng mở to. Không thể ngờ được, „thế bây giờ anh làm gì?“
„Em không phải lo chuyện này đâu, anh sẽ tự có cánh giải quyết với chú anh.“ Vuốt mái tóc mềm của cô.
Hóa ra là Thư Quân anh cũng biết chuyện. Thế thì Thư Quân sẽ giúp được Văn Thiên thật. Cô gật đầu nhẹ với anh, ngả đầu vào vai anh, đôi mắt nhắm lại.
**
„Nếu con đã nói rõ với ông thì tốt rồi? Mà ông ta còn có ý kiến gì không?“
Thư Quân ngồi cạnh cha mình, nhìn ông „nếu con làm theo ba thì ba có nghe theo con không?“
Ông Nhiên cau mày không hiểu, Thư Quân cúi đầu nói tiếp. „Ý con là. Người phụ nữ con chọn và cả việc Văn Thiên nữa?“
„Muốn gì hãy nói rõ ra đi?“ Sự nhẫn nại của ông Nhiên không hề có.
Anh đứng lên, quay người ra cửa trước khi rời khỏi anh nói, „xin ba hãy tha cho Văn Thiên.“
Rồi cái cửa đóng kín như những câu nói cầu xin ba anh lần cuối cùng vậy. Ông Nhiên nhìn theo không nói được câu nào khi thấy con trai mình thay đổi một cách khác lạ.
Nhưng đối với ông Nhiên làm gì mà lại có câu rút lui. Ông sẽ chỉ nguôi đi chút để xem thằng con trai quý tử của mình làm gì thôi. Mọi chuyện tốt đẹp là không thể có, mọi thứ đối với ông không quan trọng bằng cái ghế này.

Để có thể ình là một người không ai có thể chạm vào, tôn vinh mình lên làm thượng hoàng hay là đế vương là quan trọng hơn cả con trai hoạch người thân. Kể cả Thư Quân có muốn làm hay không, ông không quan tâm. Ông vẫn còn sức còn sống để có thể ngồi đây được lâu hơn là người cha gia ốm yếu kia.
Nên sự thật mà nói thì tốt hơn là ông nên giữ chặt cái ghế này ình thì tốt hơn là để nó cho Thư Quân.
**
Cô Mai chạy ra đón Thanh Thu mừng rỡ ôm cô vào lòng. „Con có đói không? Vào nhà đi?“
Văn Thiên đi theo sau cùng với 4 người vệ sĩ của mình nữa. Vào đến nhà, Lee từ trong bếp chạy ra mừng rỡ ôm Thanh Thu „cậu ăn gì chưa vậy vào phòng ăn, ăn cơm thôi.“
Khi ngồi vào bàn ăn Thanh Thu nhìn mọi người mỉm cười vui vẻ. Cô ngồi thật sát Văn Thiên chú ý đến những gì anh ăn, gắp hộ anh. Cô Mai và Lee cũng mỉm cười theo khi thấy 2 người hạnh phúc.
„Thanh Thu biết không? Sau này con có thể sinh nhiều đứa như con muốn.“ Thanh Thu nhìn cô Mai miệng cười như không muốn cười.
Vẻ mặt của Thanh Thu chỉ có Văn Thiên có thể nhìn thấy rõ nhất. Anh choàng tay qua vai cô kéo cô vào lòng mình. Được anh dỗ dành cảm

thấy thoải mái hơn.
Cô kéo tay anh ra ngồi thẳng người lên ăn cơm ngon lành. Cùng với Lee ở dưới bếp, Thanh Thu thở dài liên tục làm cho Lee cũng thấy khó chịu theo cô quay sang hỏi, „có chuyện gì mà cậu thở dài nhiều thế?“
Thanh Thu lắc đầu. Đứng dậy đì lên nhà, không thấy cô Mai và Văn Thiên đâu. Thấy cái cửa bên ngoài ban công mở theo đó Thanh Thu bước ra. Thấy tiếng của cô Mai và Văn Thiên đang xì xào bên ngoài.
Cô đứng sau đó nghe trộm. „Con đã nói chuyện gì với ông thế?“
„Chẳng có gì cô, chỉ là chuyện chú Nhiên thôi và...“ Anh ngập ngừng không nói nữa.
Cô anh đến gần anh an ủi, „con cứ nói cho cô nghe đi.“

„Nếu mà cho Thanh Thu rời đi sẽ tốt cho cô ấy hơn phải không?“ Đôi mắt anh buồn, giọng nói khô khan. Cất lên những lời đắng cay đó.
Ba Mai nhìn anh hiểu ý. „Cái này tự con quyết định thôi?“
Vỗ vai anh rồi Thượng Mai đi vào nhà, bát gặp Thanh Thu làm cô lúng túng khi bị phát hiện ra mình đang nghe trộm. Cô Mai chỉ thở dài không nói câu nào đi vào nhà. Thanh Thu đi lại gần anh, ôm anh từ đằng sau. „Chúng ta đi ngủ thôi, em mệt rồi.“
Anh vất điếu thuốc đang hút dở trên tay xuống, quay người ôm cô vào lòng mình thật chặt không muốn buông rời. Bế bổng cô lên trong vòng tay mình, lên cái giường rộng lớn nụ hôn ngọt ngào của cả hai, say mê trong men tình. Thanh Thu tận hường từng giây phút hạnh phúc bên anh và không bao giờ muốn nó kết thúc.
**
Trí Kiệt được Lee gọi điện, đưa cô đi mua đồ. Nói thật từ lúc 2 người này quen nhau Trí Kiệt như là người hầu được Lee sai khiến đi mua thứ này thứ kia, mà anh lại vẫn chịu mới lạ đời.
„Chúng ta đi đầu?“ Anh mở cửa cho cô bước vào xe.
Lee được đà làm tới, hành hạ anh nhiều hơn ai hết. Vênh mặt với anh ngồi vào trong xe, „Đi ra chợ cá.“
Anh phì cười với hạnh động của cô, lắc đầu đi sáng bên kia, lên xe phóng đến chợ cá. Lee vẫn còn tức anh về phụ việc lần trước. Cô mua rồi bắt anh trả tiền, nhưng được cái là Lee không mua ình mà đây là cô đang đi mua đồ ăn cho cả nhà.
Cố tình mua nhiều cho anh sách nặng, Trí Kiệt hỏi cô, „này? Em mua gì nhiều thế? Có ăn được hết không?“
Cô trợn mắt nhìn, „có“ ngắn gọn đáp lại.
Thấy hạnh động của cô lạ lẫm, Trí Kiệt cau mày hỏi lại. „Sao lại trả lời nhứ thế, em khó chịu ở đâu sao?“
Đi đến cửa hàng mực, „Lee?“
Anh chàng cao to đẹp trai, nước da hơi ngăm đen nhìn thấy Lee mừng rỡ chào cô. Lee nhìn thấy anh ta cũng mừng không kém.
„Mạnh Hùng? Cậu làm gì ở đây thế?“
Lee đến bát tay anh chàng đó, bỏ quên Trí Kiệt sang một bên. „Bán mực chứ còn làm gì nữa. Woa nhìn cậu càng lớn càng đẹp ra đó nhé.“

Câu nói đùa của anh chàng kia làm Trí Kiệt hơi khó chịu trong lòng, nhưng anh lại không tỏ vẻ ra mặt. Hai người kia quên có mặt của anh thật sự. Chàng trai nhìn Trí Kiệt lạ lùng hỏi Lee, „ai thế?“
Lee quay ra sau, „Đó là người hầu của tớ đó.“
Mắt cô liếc qua anh, rồi lại quay đi chỗ khác. Cái gì mà người hầu cơ chứ? „Thật hả? Nhà cậu bây giờ giầu đến thế sao? Thật tiếc quá, phải chăng tớ không chia tay với câu hồi Trung học.“
Câu nói làm tổn thương đến Lee, cô không nói được gì cúi mặt …
Khi còn đi học nhà Lee rất nghèo khó, gia đình cô lúc nào cũng trong hoàn cảnh túng thiếu. Tuy hoàn cảnh khó khăn nhưng cô vẫn luôn tươi cười và hòa đồng với mọi người. Cái tính cách tinh nghịch, cá tính mạnh mẽ luôn được mọi người yêu quý nên trong mắt mọi người không ai nghĩ nhà Lee túng thiếu nghèo khó như thế nào.
Và rồi khi được Mạnh Hung ngỏ lời tán tỉnh, rồi 2 người yêu nhau, trong thời gian đó Mạnh Hung muốn hỏi han về tình hình nhà cô, nhưng Lee hay lảng sang chuyện khác.
Cứ thế rồi cứ thế... đến khi Mạnh Hùng phát hiện ra hoàn cảnh gia đình cô và cũng là lúc anh nói chia tay với cô. Lee biết hoàn cảnh mìn, biết là Mạnh Hùng là người mơ ước giầu có, tài vì nhà anh cũng đâu giầu có gì đâu.
Lặng lẽ 2 người từ đó rời xa nhau... cho đến bây giờ...
Khi gặp lại người yêu cũ, có ai thấy thoải mái không? Cảm thấy những kỹ ức cũ ùa về trong mình không?
Lee chỉ muốn chào hỏi qua loa và đi cho thật nhanh ra khỏi đây.
Trí Kiệt anh để ý thấy Lee không thoải mái, đôi mắt quay sang nhìn Mạnh Hùng bước đến gần cười tười, dơ tay ra, "chào anh."
Mạnh Hùng nhìn anh từ trên xuống, chiếc bộ đồ tây đắt tiền của anh làm cho Mạnh Hùng nhìn ngắm miệng chém chém. "Lee, em thật sự giầu có đến thế sao?"
(Ngoài tiền ra thằng cha này chẳng để ý gì nữa sao?)
Trí Kiệt cười hếch miệng, choàng tay qua người Lee kéo cô sát vào người mình ôm cô thật chặt, miệng anh cười tươi, đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào mắt Lee, "tất nhiên rồi, lấy được chồng làm manager của một công ty lớn tại Dai Loan và gia đình được coi là mức độ thượng lưu thì đó hoàn toàn gọi là giầu có rồi... đúng không bà xã?“
Câu nói này của Trí Kiệt làm Lee và cả Mạnh Hùng hết sức sững sờ, Mạnh Hung thấy thẹn trước câu nói đó, dơ tay lên gãi đầu, nhưng sau đó cười cười ấp úng „a..a..à.. hehehe vậy sao? Xin lỗi, thế mà..tôi cứ tưởng...“


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện