11.
Mãi cho đến khi vào phòng thuốc, Từ Giai Vận còn chưa thể tỉnh táo lại.
Mà Tiêu Dương lại thành thạo đến mức như cảnh này đã từng diễn thử trong đầu cậu hơn hai trăm lần — Đi đến quầy sinh sản, xem giá thuốc, sau đó cầm một que thử thai trên quầy.
Để đảm bảo kết quả chính xác, cậu còn có ý chọn loại đắt nhất.
Lúc tính tiền, rốt cuộc cô mới thoát ra khỏi cơn mê, nhẹ nhàng kéo vạt áo cậu từ phía sau.
Cậu quay đầu, giọng dịu dàng trầm thấp: “Sao vậy?”
Từ Giai Vận nhìn thoáng qua que thử thai trên quầy thanh toán, không khỏi đỏ mặt, giật giật miệng, cũng không biết nên nói gì.
Cô thật sự không hiểu, chỉ với biểu hiện cơ thể ngày hôm nay của cô, tại sao cậu có thể tràn đầy tự tin lôi cô đến phòng thuốc mua que thử thai được nhỉ?
Biểu hiện này chẳng lẽ là biểu hiện của có thai sao?!
Nhưng mà sao cô lại mang thai được? Rõ ràng bọn họ luôn dùng biện pháp an toàn mà.
Thanh toán xong, Tiêu Dương cầm đồ dắt tay cô lên xe. Đóng cửa xe lại, cậu thấy gương mặt nhăn nhó của cô, không nhịn được cười, xoa đầu Từ Giai Vận: “Có phải chị vẫn chưa hiểu vì sao em lại nghĩ rằng chị có thai đúng không?”
Cô gật đầu.
Cậu nhìn cô, đôi môi mỏng mở ra khép lại: “Bồn tắm.”
Ban đầu cô nghe không hiểu, đợi thêm một lát nữa, cô mới chợt nhớ ra. Ngày hôm đó ở nhà cô, Từ Giác rửa bát trong bếp, cậu bước vào phòng tìm cô, sau đó không màng tất cả ấn cô lên bồn tắm mà…
Rồi sau đó hình như vì quá vội, không kịp lấy bao.
Sau khi kết thúc, cô nhớ là cô còn muốn móc ra, cậu lại an ủi, nói kỳ kinh nguyệt của cô chẳng bao giờ chuẩn, một lần ngẫu nhiên không thể trúng được.
Cô cũng nghĩ chắc mình sẽ không dễ có thai như thế, nên không quá để tâm.
Bây giờ nghĩ thông suất đầu đuôi mọi chuyện, sắc mặt cô bỗng trắng bệch.
Đm.
Một lần duy nhất không dùng biện pháp mà đã trúng?!
Con mẹ nó, thế này có khoa trương hơn cả trúng vé số nữa!
Phòng thuốc ở rất gần nhà cô, chưa tới năm phút là đến nơi.
Sau khi Tiêu Dương dừng xe lại, Từ Giai Vận lắng bẻ ngón tay, nghiêng đầu nhìn cậu: “Tiêu Dương, nếu như thật sự có thai…”
“Vậy chắc chắn phải sinh ra.” Cậu tắt xe, duỗi tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô: “Có em ở đây, chị không cần lo gì hết.”
Lòng bàn tay của cậu rất nóng, lúc nắm tay cô như có một dòng nước ấm cuồn cuộn truyền vào trong cơ thể cô.
Cô luôn biết cậu là người đáng tin cậy, cũng hiểu dù có chuyện gì xảy ra, cậu vẫn luôn yêu và che chở cho cô.
Nhưng thần kỳ ở chỗ là, mặc dù cậu nhỏ hơn cô mấy tuổi, nhưng từ lúc quen nhau, cô đã rất tin tưởng và dựa dẫm vào cậu.
Đó cũng là lý do vì sao, dù cô lo lắng về khoảng cách tuổi tác của họ, nghĩ mình không xứng với cậu vì cậu quá ưu tú, lo lắng khi phải nói chuyện với Từ Giác và ba mẹ…. Nhưng cô chưa bao giờ muốn gạt bỏ tình cảm này.
Bởi vì cậu cho cô đủ cảm giác an toàn.
Cảm giác đó đều được xây từ tình yêu, không gì phá nổi.
Sau khi hai người bước vào phòng, Tiêu Dương lấy que thử thai ra, nghiêm túc đọc những việc cần chú ý.
Sau đó cậu kiên nhẫn nói cách sử dụng cho cô, đảm bảo rằng cô đã hiểu rồi mới đưa que thử thai.
“Chị Vận.” Lúc cô quay lưng định bước vào phòng tắm, cậu bỗng nhiên nắm tay cô, “Đừng hồi hộp.”
Sau khi lên tầng, Từ Giai Vận đã dần bình tĩnh lại. Dù sao cô cũng là người trưởng thành sắp ba mươi tuổi, hoảng sợ khi gặp phải tình huống cũng vô dụng, chỉ còn cách đối mặt với khó khăn.
Tuy nhiên không có nghĩa là cô không thấy hồi hộp.
Nếu cô thật sự có thai, vậy thì tiếp theo cô sẽ phải đối mặt với rất nhiều vấn đề — Chẳng hạn như nói với ba mẹ và Từ Giác như thế nào, xử lý chuyện ở công ty như thế nào, hoặc là chuyện kết hôn của cô và Tiêu Dương.
Cô không hề có kinh nghiệm về những chuyện này, cũng bởi vậy và sinh ra nỗi sợ hãi.
“Chị nghe em nói này.”
Cậu hơi cúi người, nhìn chằm chằm vào mắt cô, “Em đã chuẩn bị nhẫn kim cương cầu hôn chị từ rất lâu, cũng đang tìm lúc thích hợp để cầu hôn chị.”
“Cho nên, mong chị tin rằng, sau này em cầu hôn, kết hôn với chị tuyệt đối không phải là vì chị có thai, chỉ là
làm những chuyện định làm sớm hơn mà thôi.”
“Chị là bạn gái người đầu tiên cũng là duy nhất của em, lúc gặp chị, em đã tin tưởng sau này chị là vợ của em rồi.”
“Những chuyện tiếp theo em sẽ làm thật tốt, chị không cần phải bận tâm. Đó là trách nhiệm của em, cũng là vinh hạnh của em.”
Mấy câu ngắn gọn và trôi chảy.
Cũng bao hàm tấm chân tình và lòng thành của cậu.
Từ Giai Vận nghe xong, cảm thấy sống mũi cay cay, ngọn lửa sợ hãi trong lòng cũng từ từ bị dập tắt.
Cô có tài đức gì mà đời này có thể gặp được người đàn ông như cậu nhỉ.
Sau khi nói xong những lời đó, thấy mắt cô đỏ lên, cậu không nhịn được nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, trìu mến hôn khóe mắt của cô.
Một lúc lâu sau, Từ Giai Vận ló đầu ra khỏi ngực cậu: “Vậy nếu… Chị không có thai thì sao?”
Rõ ràng là vẻ mặt Tiêu Dương cứng đờ.
“Vậy chứng tỏ em không phải là tay súng thần….”
Cậu thì thầm nói nhỏ một câu như vậy, Từ Giai Vận nghe không rõ lắm, đang định bảo cậu nói lại lần nữa thì cậu đã sửa lại vẻ mặt, tự nhiên trấn định bảo: “Nếu chị không có thai, em cũng muốn thực hiện kế hoạch trước, em không chờ nổi.”
“Thứ bảy tuần sau em 22 tuổi rồi, Từ Giai Vận, chị phải cho em một danh phận.”
Đó là độ tuổi pháp luật cho phép kết hôn.
Tim Từ Giai Vận đập như sấm, mặt cũng bắt đầu đỏ lên.
“…. Chị vào trước đây.” Cô ngượng ngùng chui ra khỏi ngực cậu, cầm que thử thai bước nhanh vào phòng tắm.
Vài phút chờ đợi này rất lâu.
Tiêu Dương đi đi lại lại trước cửa phòng tắm, còn đọc lại hướng dẫn sử dụng của que thử thai vài lần.
“Sao rồi?”
Lúc cậu đứng trước cửa hỏi cô, cửa lớn bỗng nhiên bị ai đó dùng chìa khóa mở ra.
“Chị! Em lén chạy về từ trường nè!”
Một tiếng đóng cửa thật lớn vang lên, Từ Giác ném chìa khóa, đi dép lê chạy loẹt quẹt vào phòng: “Thằng chó Tiêu Dương dạo này không ở trường vào buổi tối, thật là…”
Lúc cậu ta chạy vào phòng tắm nhìn thấy Tiêu Dương, sửng sốt: “…. Ế? Sao mày lại ở đây?”
Tiêu Dương hít sâu một hơi, im lặng nhìn cậu ra, suy nghĩ xem rốt cuộc mình nên nói như thế nào.
Từ Giác ném cặp sách xuống đất, đi về phía cậu, nhăn mày: “Chị gái tao đâu?”
Thật ra cậu đã muốn nói hết với Từ Giác từ lâu, nhưng Từ Giai Vận không cho. Tuy nhiên với tình huống trước mắt này, cậu cũng không chắc mình có nên chọc thủng lớp cửa sổ giấy khi chưa có sự cho phép của cô hay không.
Vẻ mặt cậu có chút vi diệu, Từ Giác nhận ra điều gì đó, cầm lấy tờ giấy hướng dẫn sử dụng của que thử thai trên tay cậu.
Sau khi đọc hai dòng, đôi mắt Từ Giác chậm rãi mở to ra.
Cậu ta ngẩng đầu, hỏi một câu cực kỳ ngốc nghếch: “Ai phải dùng que thử thai?”
Tiêu Dương khẽ động mày: “… Chị gái mày đó.”
Từ Giác tiếp thu tin tức này xong, lại hỏi vấn đề thứ hai càng ngốc nghếch hơn: “Vậy… Ba của đứa bé là ai?”
Đúng lúc này, cửa phòng tắm bị mở ra.
Từ Giai Vận cầm que thử thai trong tay, vẻ mặt khó nói đi từ bên trong ra: “Tiêu Dương…”
Cô đang định nói, bỗng nhiên nhìn thấy Từ Giác.
Từ Giai Vận sợ tới mức lùi về phía sau một bước, que thử thai rơi xuống đất.
Trong bầu không khí đáng sợ, Tiêu Dương cúi người nhặt que thử thai đó lên.
Rồi sau đó, cậu khẽ mở miệng nói với Từ Giác: “Tao.”