Tiêu Vận sắp bị Tần Phi làm cho tức chết rồi.
Tại sao ngoài game ra thì người này lúc nào cũng tỏ vẻ thờ ơ dửng dưng khi nói đến những chuyện khác vậy hả!
Cô lười nói chuyện với thằng em mình, ngắt máy ngay lập tức.
Tần Phi buông điện thoại xuống, anh cũng rất bất đắc dĩ: "Chị thật là....!em nói nghiêm túc mà."
Anh lại tiếp tục ký thêm vài chữ ký nữa lên tờ giấy nhưng vẫn không thấy hài lòng lắm, thế là vò tờ giấy lại thành một cục rồi ném nó vào sọt rác ngay dưới chân.
Anh đang buồn chán muốn chết thì điện thoại bỗng rung lên vài lần.
Tần Phi cầm điện thoại lên, sau khi trượt trên màn hình để mở khóa, anh nhìn 5 bản nháp chữ ký do ai đó thiết kế giúp mình, không khỏi bật cười.
Tần Phi: Nói một đằng mà làm một nẻo vậy ta?
Tiêu Vận: Mèo mù vớ cá rán vừa thôi, cứ như thế nữa thì chị sẽ từ mày.
Tần Phi: Ha ha, dù thế nào đi chăng nữa thì cũng cám ơn chị, chỉ có chị là tốt với em nhất thôi đó!
Tiêu Vận: Biến đi.
Tần Phi nhún vai, anh mở từng bản nháp ra, nghiêm túc chọn lựa một hồi, cuối cùng chọn được một mẫu chữ ký vừa khí phách lại vừa dễ học rồi lấy ra một tờ giấy nháp mới để bắt đầu luyện tập.
Không thể không công nhận, có một bà chị họ cứ thích nói một đằng làm một nẻo làm giám đốc của cả câu lạc bộ, thật sự quá tốt.
Chuyện chữ ký coi như xong, nhưng giờ lại lòi ra thêm một vấn đề mới —— anh phải dùng cách nào và chọn lúc nào để có thể đưa chữ ký cho Kinh Vũ một cách tự nhiên nhất có thể đây?
*
Ngày hôm sau, lúc Tần Phi thức dậy, Phương Lạc Phàm đã nói xong về những vấn đề mà năm người họ mắc phải trong quá trình tập luyện tối hôm qua rồi dặn cả đội tiếp tục tập luyện sau khi ăn sáng xong.
Đi team 5 thì chắc chắn cũng sẽ gặp một team 5 khác, nhưng vì Kinh Vũ mới chỉ ở rank Kim Cương nên các đối thủ của bọn họ không mạnh lắm.
PG có thể thắng một cách thoải mái, không có chút áp lực nào, thế nhưng vì huấn luyện viên đã quy định "Mỗi ván đấu cần phải kéo dài trên 30 phút", thế nên cả năm người chỉ có thể vắt óc ra mà kéo dài trận đấu về late, thậm chỉ tới Tần Phi cũng bắt đầu quăng game một cách lộ liễu: "Nhất Minh, lui về đi, đừng giết nó."
"Diệp Tử, đủ rồi, giết nó nhiều như vậy làm gì, để nó giết một lần đi."
"Kinh Vũ, đừng thể hiện tốt như thế, anh áp lực."
Kinh Vũ: "......!À thì...!kéo late cũng không nhất thiết phải như vậy chứ?"
Ván tiếp theo, đến lượt Kinh Vũ call team: "AP đừng ngẩn người nữa, phối hợp với em giết Hắc Giao này."
"AD đẩy trụ đi chứ."
"SP nhớ theo sát, đừng để bị bỏ lại đằng sau nhé."
"Không xong rồi, bọn họ muốn ăn lén con Rồng......!À thôi để bên đó ăn luôn đi."
Vì thế, cả đội PG rút ra khỏi hang rồng, bên kia ăn được Rồng Hắc Ám trong lo sợ, ăn xong ai nấy cũng sững sờ.
Này là gì đây? Đang muốn chúng ta ăn Rồng xong thì combat tổng quét sạch luôn một lần sao?
Ủa......!Còn không thèm đuổi theo.
Cứ như vậy, PG - dưới sự dẫn dắt của Kinh Vũ - nhờ vào việc tiêu diệt đống lính của Rồng Hắc Ám mà đã thành công kéo dài ván đấu trên 30 phút.
Thời hạn đã qua, không cần ai nhắc nhở, cả đội đều giống như được tiêm máu gà mà bắt đầu đại khai sát giới, đánh cho đối thủ phải kêu cha gọi mẹ.
Tần Phi cảm thấy phương pháp này không tồi, có thể noi theo được: "Để bọn nó ăn Rồng đi.....!Nè, anh bảo, xem thì xem thôi, đứng gần thế làm gì, tụi nó sợ thì sao."
Kinh Vũ cũng tiếp lời: "Được rồi, bọn họ bắt đầu ăn Rồng rồi, mọi người lui đi...!Mid làm gì đấy? Đừng quấy rầy bọn họ."
Thậm chí Tần Phi cũng bắt đầu chat tổng:
【 bên ta 】PG-Sleep ( Cuồng Cốt): Rồng ra rồi kìa, ăn nhanh đê!
Bên địch:???
Cứ như thế, sau một buổi chiều tập luyện, không biết khả năng đánh late game của PG có được cải thiện thêm chút nào không, nhưng kỹ năng dọn lính Rồng Hắc Ám của cả đội đã trở nên càng nhuần nhuyễn.
Bên cạnh đó, Kinh Vũ cũng bắt đầu hiểu hơn về cách call team của Tần Phi —— anh hầu như không bao giờ ra lệnh cho đồng đội mình lùi lại, mà thường sẽ chỉ nhắc nhở một vài câu khi cần, chẳng hạn như:
"Anh tới rồi, Diệp Tử lên!"
"Lão Hàn mở combat đi, cả đội lên!"
"Anh sắp mở combat này, đấy, lên!"
Kinh Vũ cũng học theo: "Em tới đây, AP lên đi."
"SP mở combat đi, lên."
"CC* trúng rồi này, quét sạch được đấy!"
*CC(Crowd Control): Hiệu ứng khống chế, những loại hiệu ứng khống chế mình đã để trong mục thuật ngữ.
Suốt một buổi chiều, Kinh Vũ chỉ đánh mỗi Băng Tuyết Chi Tâm, đến 5 giờ chiều, cả đội đều đã có thể làm quen với con tướng này.
Ngay từ đầu, Kinh Vũ và Diệp Hồng đã có thể phối hợp rất tốt rồi, càng luyện tập, cả hai người lại càng có thể tận dụng những ưu thế của mình một cách tối đa, tạo ra những pha xoay ngược tình thế cùng outplay mãn nhãn.
Người đi đường trên Tần Phi cũng là càng đánh càng hăng, Lạc Nhất Minh không nhịn được mà trêu chọc một câu: "Phi ca, anh mạnh như vậy, hoàn toàn có thể một mình cân năm, còn cần tụi em làm gì nữa chứ?"
Điều duy nhất không tiến bộ nổi, đó chính là ý thức của Lạc Nhất Minh.
Thằng nhóc này - thân là một xạ thủ có lợi thế về sải tay dài, thế mà cứ thích xông vào mặt người ta rồi đánh áp sát, vậy mà vẫn có thể chiếm được lợi thế trong giao tranh mới tài.
Không thể không phủ nhận, Lạc Nhất Minh luồn lách rất tốt, phản xạ cũng nhanh, né được gần hết chiêu thức của AP bên địch.
Nhưng Lạc Nhất Minh sẽ chỉ tập trung vào mỗi một tướng địch ngay trước mắt mà quên để ý đến chuyện mình sẽ bị các người đi đường khác của bên địch đang nấp ở trong bụi xông ra bắt, vì căn bản là cậu ta không cảm nhận được mình sẽ bị gank, dù Kinh Vũ có nhắc nhở, Lạc Nhất Minh cũng hiếm khi có thể thoát khỏi móng vuốt của người đi rừng bên địch.
Dần dà, Kinh Vũ từ bỏ chuyện nhắc nhở mà đổi chiến thuật lại thành —— nhử mồi!
Nghĩ kĩ lại thì, không có ai thích hợp hơn để được đem ra làm mồi nhử như Lạc Nhất Minh, vì ngay cả thằng nhóc này cũng không tự ý thức được mình chính là con mồi.
Thế nên mới có chuyện này xảy ra:
Hai AD đang solo kill với nhau, một người đi rừng bỗng nhiên lao tới, người đi rừng đó còn chưa kịp làm gì đã bị Băng Tuyết Chi Tâm từ trên trời rơi xuống tiễn lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân chỉ bằng một bộ combo.
Kinh Vũ không quan sát xạ thủ team bạn, mà chỉ lo để ý người đi rừng bên đó, có cậu ở đây, ai cũng