Trong ván này, có thể coi như là ANE tự lấy đá đập vào chân mình.
Chủ yếu là vì bọn họ không ngờ rằng PG sẽ cấm Táng Kiếm và Satan, lại càng không ngờ được Cánh Hoa Mạn Đà La của Kinh Vũ sẽ xuất sắc tới mức đó.
Người cảm thấy bất ngờ còn có cả A Bán.
Hắn tin rằng Cánh Hoa Mạn Đà La của Kinh Vũ không yếu, nhưng dù nói rằng mình đang mong đợi kỳ tích đến từ cậu, hắn vẫn cảm thấy có chút lo lắng trong lòng, chỉ sợ rằng mình đã quá kỳ vọng vào tuyển thủ này.
Kết quả —— Kinh Vũ đã thật sự làm nên kỳ tích!
Đây đã không còn là không phụ lòng mong đợi của hắn nữa, mà là phá đảo luôn những gì hắn có thể tưởng tượng được!
【 Một vị tướng như Cánh Hoa Mạn Đà La thật sự quá thích hợp với một người chơi có năng lực tính toán mạnh như Cá Vàng! 】 A Bán không khỏi cảm thán, 【 Cũng tựa như Cửu Vĩ Yêu Hồ vậy, đều là những con bài để khảo nghiệm ý thức cùng cách timing của một tuyển thủ chuyên nghiệp! 】
【 Tuy vậy, nếu thao tác không đủ nhanh thì dù có tính toán được cũng vô ích.
】 Đường Quả bổ sung, 【 Sức mạnh của Cá Vàng không chỉ nằm ở khả năng nắm bắt thời điểm một cách chuẩn xác, mà còn nằm trong sự hiểu biết và thông thạo chất tướng sát thủ! Vấn đề của ANE đã được lộ rõ trong ván này, đó là bọn họ không có đủ sự hiểu biết về Cánh Hoa Mạn Đà La, vậy nên, dù đã bị quét sạch tận hai lần, bọn họ vẫn chưa thể nào tìm ra cách hóa giải đối với cách thức chồng độc trong bộ kỹ năng của con bài này.
】
PG quét sạch ANE hai lần, trong lần đầu tiên, cả đội đã có được con Rồng, đẩy thẳng rất nhiều trụ của ANE, chỉ chừa lại trụ bậc thềm ở đường trên và đường dưới.
Pha giao tranh tổng thứ hai diễn ra tại gần khu vực Vòng Tròn Ma Thuật, Hắc Giao của Diệp Hồng có Quad Kill, mạng còn lại là rơi vào tay của Dark Cupid của Lạc Nhất Minh.
Vòng Tròn Ma Thuật bị Nhân Mã bên ANE cướp lấy, nhưng cũng vô dụng cả thôi, PG không có được mục tiêu lớn nhưng lại có thế lính, dưới sự dẫn dắt của turn lính, cả đội đẩy vỡ hai trụ bậc thềm còn sót lại của ANE.
Trận đấu đã bước vào phút thứ 28 với tỉ số 18:6, số mạng hạ gục của PG gấp ba ANE!
Không còn gì phải hồi hộp nữa, dù toàn bộ các thành viên của ANE có sống lại trước khi trụ nhà chính bị phá hủy thì cũng chẳng thể làm gì hơn.
A Bán tuyên bố kết quả của trận thi đấu: 【 Chúc mừng PG đã giành được ngôi vô địch bảng A với chiến thắng 2-0 trước ANE! Nhưng cũng xin chúc mừng ANE vì đã giành được suất thăng hạng lên vòng loại trực tiếp! 】
Đường Quả: 【 Lần gặp gỡ tiếp theo của hai đội sẽ là một trận đấu offline! Chúng ta sẽ được gặp các tuyển thủ ở thế giới thật.
Ha ha ha, tôi thật sự chờ mong được xem màn trình diễn của PG ở ngoài đời! 】
Sau đó, hai bình luận viên còn nói thêm gì đó, nhưng Phương Lạc Phàm đã không còn quan tâm nữa, y nhìn Cánh Hoa Mạn Đà La với danh hiệu MVP trên màn hình, bỗng cảm thấy sôi sục —— mùa giải này, bọn họ thật sự có thể giành lấy cúp vô địch!
Nhưng mà, ở phòng huấn luyện cách đó không xa, mọi người trong PG đều không quan tâm đến trận đấu tiếp theo, ai cũng bắt đầu lên Weibo, lướt diễn đàn rồi xem video livestream.
Diệp Hồng: "Vãi! MOMO thắng KCC 2-0!"
Lạc Nhất Minh: "Cái gì cơ cái gì cơ? Em xem với!"
Nghe tới tên MOMO, Kinh Vũ cùng tò mò mà vươn cổ ra, thò đầu qua xem màn hình máy tính của Diệp Hồng, hoàn toàn quên mất Tần Phi còn đang ngồi kế bên mình.
Tần Phi ngửa người ra sau, để yên cho Kinh Vũ chồm qua người mình, trong mắt anh toàn là sự bất đắc dĩ, nhưng cũng có chút buồn cười.
*Vị trí ngồi của cả đội là Hàn Lãnh - Lạc Nhất Minh - Diệp Hồng - Tần Phi - Kinh Vũ
Trên màn hình của Diệp Hồng đang là video về trận thi đấu giữa MOMO và KCC, Zhis vẫn xuất sắc trong khâu trộm Rồng như mọi khi, tổng thể sức mạnh của KCC vốn đã không bằng MOMO, trộm Rồng cũng không bằng Zhis, căn bản là bị MOMO đè đầu cưỡi cổ cả hai trận.
Lạc Nhất Minh: "Ha ha ha ha ha! Zhis đúng là quá rành chuyện trộm Rồng!"
Diệp Hồng: "Vì con Rồng mà không từ bất cứ thủ đoạn nào!"
Hàn Lãnh: "Nghe nói độ tuổi của các thành viên trong đội này còn rất nhỏ, tương lai chắc hứa hẹn lắm đây!"
Kinh Vũ cũng không khỏi phì cười, cậu vừa định phát biểu ý kiến, nhưng do chồm qua lâu quá, trọng tâm không ổn định, suýt chút nữa là ngã vào người của Tần Phi.
Cũng may là với tốc độ tay của một kẻ độc thân 20 năm, Kinh Vũ vội dùng một bàn tay chống vào chỗ giữa hai chân.......!ngay trên mặt ghế của Tần Phi.
Tần Phi: Dm!
Kinh Vũ: Dm!
Tần Phi hết hồn, nhưng anh chỉ hơi sửng sốt một chút rồi lấy lại bình tĩnh rất nhanh, nói đùa: "Em tính làm gì đây? Đó là phát chưởng đoạn tử tuyệt tôn à?"
Kinh Vũ như bị điện giật mà lùi lại, cũng rụt tay mình về: "Em xin lỗi....."
Cậu biết mình đã làm ra chuyện xấu, không ngả ngớn nổi nữa, chỉ đành rụt lại mà nhìn Tần Phi với vẻ ngoan ngoãn: "Phi ca, em không cố ý đâu."
Tất nhiên là Tần Phi biết cậu không cố ý, anh chỉ thuận miệng mà nói ra câu đó thôi, thấy dáng vẻ "Đừng đánh em mà, em siêu ngoan luôn đó" của Kinh Vũ, anh không khỏi muốn phì cười.
Mà anh cũng cười thật: "Ò, con sói đội lốt cừu non này."
Vừa nói, anh vừa đưa tay lên vò rối mái tóc của Kinh Vũ, sau đó, Tần Phi đứng dậy, rời khỏi phòng huấn luyện trước khi người kia kịp phản ứng.
Kinh Vũ nhìn bóng lưng của anh mà ngây ngẩn, chỉ cảm thấy phần da đầu nơi anh sờ vào như tê dại cả lên.
Diệp Hồng nhìn cậu rồi lại nhìn Tần Phi đang bỏ đi, không khỏi mắng một câu: "Lúc nào cũng thả thính xong rồi chạy, xứng đáng độc thân!"
Kinh Vũ: "???"
Thấy được ánh mắt không hiểu gì của Kinh Vũ, Diệp Hồng nhận ra mình đã lỡ lời, liền nhanh chóng thay đổi lời nói: "À ờm, anh nói Phi ca ấy, nếu đi tán tỉnh bạn gái mà cũng cứ xoa đầu rồi bỏ chạy như khi xoa đầu em thì cứ chuẩn bị tinh thần mà ế cả đời đi!"
"Ra vậy......" Kinh Vũ đáp lại, cậu quay đầu nhìn về phía màn hình máy tính của mình, tiếp tục ngây ngẩn.
Không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy mất mát.....
*
Khi trận đấu với ANE kết thúc thì đã rất khuya rồi.
Thấy mọi người đều mệt mỏi nên Phương Lạc Phàm cũng không ép cả đội phải tập thêm nữa.
Sau khi tắm xong, Kinh Vũ mặc đồ ngủ đi đến trước cửa phòng của Tần Phi, gõ cửa: "Phi ca, em tắm xong rồi, anh đi tắm đi!"
Không có tiếng đáp lại, nhưng một lát sau, cánh cửa bị mở ra.
Tần Phi để trần nửa thân trên, lười biếng ngáp một cái: "Anh biết rồi."
Kinh Vũ ngơ ngác mà nhìn ngực của anh, cậu ngẩn người mất một lúc lâu, mãi cho đến khi Tần Phi nhíu mày, hỏi lại thêm một lần nữa: "Còn có chuyện gì nữa sao?"
"À, không có gì ạ." Kinh Vũ hoàn hồn rồi mới cảm thấy xấu hổ vì sự ngây ngẩn lúc nãy của bản thân, cậu vội quay người đi, muốn đi mở cửa phòng của mình ra.
Cậu muốn chuồn, nhưng Tần Phi lại không muốn buông tha cho cậu, anh khẽ cười, nói: "Em tới cũng được bao nhiêu ngày rồi đấy? Sao trên cửa vẫn trống trơn thế kia?"
"Hả?" Kinh Vũ quay đầu lại nhìn dòng chữ "Quấy rầy ông đây ngủ thì coi chừng" trên cửa phòng của Tần Phi rồi lại nhìn cánh cửa không có dán gì của phòng mình......!
"Nhất định phải dán gì đó hả anh?" Cậu hỏi.
"Cũng không phải nhất định là phải dán......" Tần Phi lựa lời mà nói, "Nhưng mà, em không thấy chuyện dán cái gì đó trên cửa phòng thì sẽ vui lắm sao?"
—— sẽ có loại cảm giác đây chính là căn phòng thuộc quyền sở hữu của riêng mình.
Nhưng mà Kinh Vũ hoàn toàn không "get" được ý của Tần Phi: "Sao lại vui ạ?"
Khóe môi Tần Phi giật giật, hết nói nổi: "Tùy em thôi,