Dịch: Bánh
Sau khi chụp ảnh cá nhân xong, PG đứng thành hai hàng dưới sự hướng dẫn của nhiếp ảnh gia để chụp ảnh nhóm.
Cứ như thế, khâu chụp ảnh đã xong.
Tiếp theo là quay video mở màn.
Quy tắc để quay video mở màn sẽ là như thế này: Tất cả các thành viên của cả đội sẽ đứng chung trong một khung hình, sau đó một người sẽ nhìn thẳng vào camera, nói một câu gì đó để gửi gắm tới các đội tuyển khác.
Chọn ai bây giờ?
Các đội khác thì toàn là anh nhìn tôi, tôi nhìn anh rồi do dự các kiểu, còn tới lượt PG thì lại hoàn toàn khác
Lạc Nhất Minh: "Em em em! Để em để em! Em đã nghĩ ra được câu để nói rồi —— Chức vô địch chắn chắn sẽ là của bọn tôi! Xem tôi lấy Mega gánh team này!"
Diệp Hồng: "......!Thôi đừng, cái flag này làm anh sợ quá."
Hàn Lãnh: "Để tôi để tôi, tôi cao tận 1m9, chỉ cần đứng yên thôi cũng khiến các đội khác sợ chết khiếp rồi!"
Diệp Hồng: "Nhiếp ảnh gia có thể quay tới mặt của cậu ta không? Gì cơ? Chỉ quay tới ngực thôi à? Ok, pass, next, Phi ca thì sao?"
Tần Phi: "Tsk, toàn một đám gà mờ, có gì để nói với bọn họ chứ."
Diệp Hồng: "......!Anh như vậy là sẽ bị đánh hội đồng đó."
Phương Lạc Phàm có muốn tức cũng tức hết nổi rồi, cuối cùng, y đành gửi gắm hy vọng cuối cùng trên người Kinh Vũ: "Kinh Vũ, em nói một câu thử xem."
Lạc Nhất Minh: "Cá Vàng, lẳng lơ cho bọn nó xem đi anh!"
Diệp Hồng: "Đúng vậy, Cá Vàng Nhỏ à, mấy vụ lẳng lơ này thì ai mà qua được em chứ."
Kinh Vũ: =_=
Không muốn phản ứng đám đồng đội này của mình dù chỉ là một chút......
Thế nhưng, khi thấy camera đã hướng về phía mình, Kinh Vũ thầm thở dài một hơi, bày ra vẻ vô tội rồi mở miệng với giọng điệu ngây ngô: "Hửm? Tôi cầm Băng Tuyết Chi Tâm đánh chơi chơi thôi đấy, sao mấy người vẫn lăn ra chết hết vậy?"
Diệp Hồng: "Ha ha ha ha ha! Con mẹ nó dùng Băng Tuyết Chi Tâm đánh chơi chơi!"
Lạc Nhất Minh: "Đúng rồi còn gì! Cá Vàng nói Băng Tuyết Chi Tâm là tướng mà ảnh chơi kém nhất —— em có thể nhớ lời này suốt cả một năm!"
Hàn Lãnh: "Anh có thể nhớ cả đời! Thế nhưng sau khi cập nhật thì Băng Tuyết Chi Tâm sẽ không còn là con tướng yếu nhất nữa rồi nhỉ?"
Lạc Nhất Minh: "Em mong đến lúc được nhìn thấy phản ứng của những đội khác sau khi nghe được câu này quá! Ha ha ha ha ha!"
Kinh Vũ nhún vai.
Gây thù chuốc oán ư? Không sợ.
Cậu cũng giống như mẹ của mình vậy —— không sợ gì cả!
Nhìn dáng vẻ "Tui có người chống lưng nên tui không sợ" của ai kia, Tần Phi không khỏi bật cười.
Ồ, lúc ngoan ngoãn thì giống như một con thỏ, lúc ngả ngớn thì lại như một con hồ ly, đôi khi lại cứng rắn, không biết sợ hãi là gì, thậm chí còn là hung dữ —— người này đúng là thú vị.
Đoạn video được quay xong trong sự vui vẻ như thế.
Khi mọi người quay về khách sạn, sửa soạn lại hành lý xong, cuối cùng thì Phương Lạc Phàm cũng có cơ hội để bàn chuyện thi đấu.
Toàn bộ các thành viên của PG, ngoại trừ Tiêu Vận, đều tụ tập đông đủ tại phòng của Phương Lạc Phàm, nhìn chằm chằm vào laptop của y.
Phương Lạc Phàm: "Trình độ của các thành viên khác trong DJss thì cũng không có gì nổi bật, nhưng chúng ta nhất định phải chú ý đến người đi đường giữa của bọn họ - Amm."
Trên màn hình là video về trận thi đấu của DJss, tầm nhìn được chuyển tới đường giữa, Amm sử dụng Scarlet Wrath để tiếp cận mid của team bạn, dùng combo chiêu một và chiêu hai khống chế được top của bên kia rồi lại dồn sát thương vào hàng sau của team địch, lấy được mạng của xạ thủ.
Sau đó là một pha luồn lách, né đi chiêu cuối của pháp sư bên kia rồi tung chiêu cuối, kết liễu mid và top, thanh HP của người đi rừng bên kia cũng chẳng còn lại bao nhiêu, cậu ta tung thêm một cái đánh thường, đem về một pha Quad Kill mãn nhãn!
Lạc Nhất Minh: "Dm!"
Diệp Hồng: "Đỉnh vãi!"
Hàn Lãnh: "Quá giỏi!"
Phương Lạc Phàm: "Amm di chuyển rất tốt, tung chiêu cũng rất chuẩn, có thể thấy động tác tay của cậu ta rất nhanh, hầu như không mắc phải bất cứ sai lầm nào cả.
Cậu ta luôn rất ổn định không những ở giai đoạn early game mà ngay ở cả giai đoạn late game cũng vậy, có thể nói đây là một triển vọng mới tiêu biểu nhất trong mùa giải này cùng với PH."
"Làm sao giờ? Anh bắt đầu cảm thấy áp lực rồi." Diệp Hồng cảm nhận được sự áp lực vô cùng to lớn, "Cá Vàng Nhỏ, em lẳng lơ nhanh lên đi, để anh thấy tự tin vào bản thân chút nào."
Kinh Vũ: "Người đi đường giữa này giỏi thật đấy, em thấy có khi còn giỏi hơn cả Diệp ca."
Diệp Hồng: "......"
"Thế nhưng đồng đội của cậu ta thật sự quá tầm thường." Kinh Vũ chăm chú xem đoạn video, hoàn toàn không nghe những gì Diệp Hồng vừa nói "Đường trên quá nhát, nếu lúc vừa rồi cậu ta không lui lại thì xạ thủ đã không chết rồi, nhịp độ của trợ thủ cũng quá ba chấm.
Còn cả người đi rừng nữa, ý thức thì trông cũng ổn đấy, nhưng lúc lao ra thì lại không đúng lắm, lúc nào cũng có cảm giác bị chậm mất một nhịp.
Amm gánh đội này còng cả lưng."
Phương Lạc Phàm: "Ừm, nghe nói Amm là đội trưởng kiêm call team chính của DJss, thì đúng là cậu ta gánh cả đội thật."
Tần Phi: "Chậc, tiếc nhỉ.
Rút cậu ta về đây thay cho Diệp Tử đi."
Diệp Hồng: "Nè!"
Tất nhiên là Tần Phi chỉ nói giỡn thôi, nhưng anh lại cố ý tỏ vẻ nghiêm túc: "Thế nhưng chúng ta đã có người call team chính rồi, call team chính bên mình out trình so với cậu ta nhiều lắm, nên là bỏ đi."
Phương Lạc Phàm trừng anh đầy bất lực: "Tóm lại là, trong trận đấu ngày mai, mọi người nhất định không được chủ quan, đặc biệt là Diệp Tử, đường giữa phải chắc tay một chút, hèn hèn mà farm cho lớn cũng được, đừng có quăng game đấy!"
"Được rồi." Diệp Hồng đồng ý một cách rầu rĩ, hắn quyết định ngày mai phải dạy lại cho Amm như thế nào mới gọi là đi đường giữa!
*
Sau khi tan họp, từng thành viên trong PG đều về phòng, câu lạc bộ của bọn họ không thiếu tiền, thế nên ai cũng có phòng riêng.
Vì khách sạn không có máy tính, cả nhóm không thể tập luyện được, thế là đành đi nghỉ ngơi sớm.
Sáng hôm sau, sau khi dùng xong bữa sáng, cả năm cầm theo con chuột và bàn phím mà mình hay dùng, đi theo Tiêu Vận đến địa điểm thi đấu.
Phương Lạc Phàm đã rời đi từ sáng