Ngày thi đấu đầu tiên của vòng loại trực tiếp kết thúc trong suôn sẻ, bốn đội tiến vào vòng trong gồm có: PG, PH, ANE, SOS.
Ngoại trừ PH, ba đội còn lại đều là những gương mặt đến từ top 8, mà ngay cả chính PH cũng có những thành viên đã từng theo đánh cho những đội tuyển trong top 8.
Phương Lạc Phàm đi làm bình luận viên suốt cả một ngày, cuối cùng cũng được về khách sạn nghỉ ngơi, sau khi uống một ngụm nước, y không khỏi cảm thán: "Mùa này cuối cùng vẫn là thế, vẫn chỉ có bấy nhiêu đó đội mà thôi."
Kinh Vũ đã về khách sạn với Tần Phi từ sớm nên không biết tình hình của sáu đội còn lại như thế nào, nghe thế, cậu không khỏi quay qua hỏi Diệp Hồng: "Anh Diệp, đối thủ trong trận tiếp theo của chúng ta là ai vậy?"
"PH." Diệp Hồng trả lời.
"Uầy, là đội có thành viên cũ của chúng ta đấy ạ?" Kinh Vũ biết là mình nói chưa chuẩn lắm, nhưng dù sao ý chính cũng không khác gì mấy, "Đội này mạnh không anh?"
Diệp Hồng còn chưa kịp trả lời thì đã bị Lạc Nhất Minh giành nói: "Một đội tuyển được thành lập bởi một thằng gà do anh Phi đuổi cổ đi thì anh nghĩ có thể mạnh tới mức nào?"
Kinh Vũ: "À......"
Không chỉ là Lạc Nhất Minh mà ngay cả Hàn Lãnh cũng nói: "Phong cách thì giống bọn mình, nhưng theo anh mà nói thì, bọn mình gọi là dữ dội, còn bọn kia thì gọi là máu liều —— thi đấu mà chả có tí đầu óc nào, nếu không nhờ kỹ năng vớt lại thì không biết đánh vào vòng loại trực tiếp kiểu gì."
Kinh Vũ: "Ừm......"
Kinh Vũ sẽ không nói rằng, khi nghe được câu nhận xét của Hàn Lãnh, người cậu nghĩ đến đầu tiên chính là Lạc Nhất Minh —— không mang theo đầu óc, kỹ năng tốt, toàn lao vào!
Diệp Hồng dở khóc dở cười, hắn không khỏi nói chêm vào: "Này, hai người đừng có chủ quan như vậy chứ? Tôi biết là hai người khó chịu với phong cách và tên đội của PH, nhưng cũng đâu tới mức đi nói người ta như thế đâu?"
Hàn Lãnh: "Thế cậu thấy sao?"
Diệp Hồng ho nhẹ một tiếng, phân tích vô cùng nghiêm túc: "Đường trên Thanh Tử, hai chữ thôi —— liều lĩnh, có lợi thế về kinh tế thì có thể đè được đường, còn không có lợi thế về kinh tế thì cũng chỉ là feeder, chắc chắn không chơi lại anh Phi.
Người đi rừng Tiểu Oai cũng có thể gọi là có kỹ năng, nhưng ý thức lại quá kém, Cá Vàng nhà mình một giây thôi là giết cậu ta được rồi.
Còn những người còn lại, tôi không quen biết, nhưng xem màn trình diễn hôm nay của bọn họ thì chả có ấn tượng gì cả, đánh còn không bằng MOMO."
"Tsk ——" Tần Phi nghe không nổi nữa, "Nói nhiều như vậy làm cái gì? Cũng chỉ là một đám gà."
Kinh Vũ: =_=
Thôi được rồi, cậu đã thấy được, các thành viên của PG đều không thèm đếm xỉa gì đến đội tuyển mà ngày mai mình sẽ gặp dù chỉ một chút.
Nếu những lời bọn họ nói đều là sự thật, thế thì thế trận ngày mai sẽ áp đảo lắm đây nhỉ?
Thế nhưng vẫn phải xem huấn luyện viên nói thế nào đã.
Kinh Vũ nhìn về phía Phương Lạc Phàm với nỗi chờ mong rằng y có thể nói ra điều gì đó khác biệt, ví dụ như "không thể xem thường bất cứ ai trong PH", hoặc là "trận nào cũng phải cố gắng hết sức".
Nhưng mà, sau khi uống thêm một miếng nước, Phương Lạc Phàm chỉ nói một câu bâng quơ: "Đánh với PH thì không gì phải áp lực cả, chỉ cần mấy đứa đừng động kinh cho anh là được.
Vẫn còn chút thời gian, chúng ta xem lại trận đấu với DJss lúc sáng đi."
Ngay cả huấn luyện viên cũng......
Lúc này, Kinh Vũ không thể không tin vào chuyện PH thật sự yếu đến một mức độ nhất định nào đó.
Chà, tiếc thật, tướng mới mãi đến sau khi vòng loại trực tiếp mới ra, nếu không ngày mai cậu có thể dùng tướng mới quậy đục nước rồi.
Lúc cậu còn đang ngẩn ngơ, Phương Lạc Phàm đã phân tích biểu hiện của cả đội trong ba ván đấu hôm nay: "Nói chung là ổn, ván thứ nhất mình thua là vì không ngờ tới chuyện bên kia sẽ chơi Cửu Vĩ Yêu Hồ, Diệp Tử có thể đánh xong ván đầu mà không xuống tâm lý thì đã rất đáng khen ngợi rồi, tiếp tục cố gắng nhé." Y dừng một chút, "Nhưng vẫn có cái cần phải nói —— dù có chơi Scarlet Wrath để đi đường với Cửu Vĩ Yêu Hồ thì cũng không tới mức để bị ép tới mức đó chứ, chỗ này này...."
Phương Lạc Phàm chỉ vào laptop rồi phân tích thật nghiêm túc, Diệp Hồng ngồi bên cạnh y, vờ như đang nghe rất chăm chú nhưng hai mí mắt đã bắt đầu đánh nhau.
Đại khái cũng là cảm nhận được mọi người đã mệt, Phương Lạc Phàm càng nói càng nhanh, càng nói càng ngắn gọn, sau khi nói sơ qua về ván thứ hai và ván thứ ba, y để lại một câu: "Video của trận đấu chỗ nào cũng có, mấy đứa còn có thắc mắc gì thì tự lên mạng xem đi."
Nói xong, y đuổi tất cả các thành viên PG ra khỏi phòng mình.
Sau khi trở về phòng, Kinh Vũ mới nhận ra một điều —— có lẽ, không phải là Phương Lạc Phàm cảm thấy bọn họ mệt, mà y mới chính là kẻ mệt muốn chết.
Dù sao thì hôm nay y đã bình luận cả chục trận đấu.
*
Tắm xong, làm khô tóc, nằm ở trên giường.
Trước khi đi ngủ, Kinh Vũ vơ lấy di động theo thói quen, đăng nhập Weibo để xem bình luận, khi nhìn tới dòng【 Giọng của Cá Vàng dễ nhận ra quá đê! 】 cậu mới nhận ra —— à đúng rồi! Mic check!
Sau khi ngày thi đấu kết thúc, video thi đấu và mic check đều được nhà tổ chức công bố trên các nền tảng.
Kinh Vũ truy cập thẳng vào Weibo chính thức của LD, tìm được mic check dễ như trở bàn tay rồi bấm vào xem với tâm thế có chút thấp thỏm.
Tất nhiên là cậu không muốn nghe lại mic check của đội mình, cậu không hề muốn nghe thấy cái giọng điệu lẳng lơ của mình dù chỉ một chút —— quá xấu hổ!
Nhưng cậu lại tò mò không biết cư dân mạng nghe xong thì sẽ có cảm nhận gì.
Tất nhiên là không khác mấy so với dự đoán:
【 Ha ha ha ha ha, cái đội PG bị điên hết rồi đúng không! 】
【 Cười ẻ! 】
【 Diệp Tử: Tôi không thể để tướng tủ của mình mê hoặc được!......!Ái chà đẹp quá đi thôi.
】
【 Xạ thủ muốn chết chung với trợ thủ thật luôn á hả? 】
【 Ha ha ha, gánh hài PG! 】
【 Khi bạn là tác giả truyện cười nhưng lại bị dòng đời đẩy đi làm tuyển thủ!