[Warning: Chương này có chi tiết trẻ chưa thành niên mang thai]
- ----------
Kinh Vũ không trả lời câu hỏi của Tần Phi.
Cậu để cho Tần Phi nâng cằm mình lên, nhắm mắt lại, để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Vì thế, Tần Phi cúi đầu, hôn lên môi Kinh Vũ.
Một nụ hôn nhẹ nhàng kéo dài thật lâu, hôn xong, cả hai vẫn cảm thấy chưa đủ mà chỉ ước gì có thể tiến tới bước tiếp theo, nhưng lý trí nói cho bọn họ - đây là nhà hàng, không phải là khách sạn.
—— đành phải thôi.
Kinh Vũ tiếc nuối mà thở dài một tiếng, sau khi đeo dây tơ hồng vào cổ, cậu rúc vào lòng Tần Phi, hưởng thụ sự ấm áp của cái ôm đến từ người kia.
Từ nhỏ đến cho đến lớn, cậu chưa từng được ôm như vậy, dù có là mẹ ruột Tiêu Tịch cũng chưa thể cho cậu được sự ấm áp như lúc này đây.
Dù sao thì cậu cũng không xứng.
"Anh biết gì không, đáng lẽ ra thì em không nên được sinh ra trên cuộc đời này." Kinh Vũ bỗng thốt ra một câu như thế.
"Tại sao?" Tần Phi hỏi.
Kinh Vũ không trả lời ngay mà lại nói qua chuyện khác: "Tin trên Weibo nói mẹ sinh em ra vào khoảng mười lăm năm trước, điều đó không đúng.
Giờ em đã hai mươi rồi."
Tần Phi "Ừm" một tiếng, tiếp tục nghe cậu nói một cách kiên nhẫn.
Kinh Vũ: "Thật ra năm nay mẹ em 31 tuổi.
Hai mươi năm trước, mẹ chỉ mới 11 tuổi."
Tần Phi: "???"
Mười một tuổi? Mang thai?!
Kinh Vũ không để tâm đến sự kinh ngạc của Tần Phi mà nói tiếp: "Khi đó mẹ vẫn còn nhỏ, mang thai em rồi cũng không biết nên đi bệnh viện kiểu gì.
Mẹ thậm chí còn không ý thức được là mình có thai."
Kinh Vũ: "Khi em lớn lên được một chút rồi, mẹ mới kể rằng bà đã rất sợ hãi khi vừa mới sinh em ra, còn từng nghĩ đến chuyện muốn bóp chết em, nhưng cuối cùng, mẹ vẫn không xuống tay được."
Kinh Vũ: "Mẹ đã tốn một thời gian rất dài để chấp nhận được sự thật này, sau đó, mẹ quyết định sẽ chịu trách nhiệm, rồi nuôi em lớn lên."
Nghe đến đó, Tần Phi cũng biết được đại khái lý do tại sao Kinh Vũ và Tiêu Tịch đều không muốn thừa nhận mối quan hệ mẹ con này.
Hóa ra việc sinh ra Kinh Vũ không phải là chuyện mà Tiêu Tịch tình nguyện, mà là một chuyện ngoài ý muốn?
Chẳng lẽ Tiêu Tịch bị người ta......
Tần Phi do dự một chút, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Vậy em không biết ba em là ai sao?"
Câu trả lời của Kinh Vũ hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh: "Em biết."
Cậu dừng một chút, tiếp tục nói: "Năm em 5 tuổi, người đàn ông làm mẹ em có thai đã tìm được hai mẹ con em, nói là muốn chịu trách nhiệm, nhưng cha của ông ấy lại không đồng ý."
Kinh Vũ: "Cũng bởi vì chuyện này mà ông ấy đã cãi với cha mình một trận rồi đến sống cùng bọn em.
Ông còn mua rất nhiều đồ chơi cho em, rồi còn nói sẽ đưa em đi nhà trẻ....."
Kinh Vũ: "Nhưng trên đường đưa em đến nhà trẻ thì đã xảy ra tai nạn xe cộ."
Kinh Vũ: "Ông ấy đã chết."
Tần Phi: "???"
Cốt truyện này đúng thật là đủ thăng trầm, ngay cả tiểu thuyết cũng không ai dám viết một nội dung như vậy luôn đấy?
Chắc là vì cảm thấy mình và Tần Phi đã hình thành một mối quan hệ, có nơi để tựa vào, thế nên Kinh Vũ đã nói hết những gì mình kìm nén suốt mười mấy năm qua.
"Em cũng suýt chết." Cậu nói, "May là mẹ đã cảm thấy không an tâm khi để ông ấy đưa em đi một mình như thế, bà đã dùng xe của quản lý để đuổi theo em suốt cả một quãng đường nên mới cứu được em rồi đưa em đến bệnh viện kịp thời."
"Tất nhiên là người đàn ông kia cũng được đưa đi cấp cứu, nhưng ông ta bị thương nặng hơn em, cuối cùng vẫn là không cứu được."
Nói tới đây, không biết Kinh Vũ đã nghĩ tới chuyện gì mà lại bật cười, trong tiếng cười lại pha chút tự giễu: "Đó là lúc 15 năm trước, em 5 tuổi, mẹ em 16 tuổi —— vì chăm sóc cho em mà bà đã phải rời xa công việc của mình, đó mới chính là lý do mẹ em biến mất không xuất hiện trước công chúng suốt mấy tháng."
Tần Phi không ngờ chuyện sẽ thành thế này.
Tất nhiên là Kinh Vũ không kể cho Tiêu Vận nghe những chuyện này.
Giờ lại kể hết cho anh.
Nhưng giờ thứ khiến Tần Phi quan tâm nhất chính là: "Còn vụ tai nạn xe cộ kia, là cố tình hay là......"
"Ngoài ý muốn." Kinh Vũ ngắt lời anh với thái độ kiên quyết.
Ít nhất đó chính là kết quả điều tra đến từ phía cảnh sát.
Không lâu sau vụ tai nạn đó, tài xế gây ra tai nạn kia đã nhảy lầu tự sát từ một tòa nhà cao tầng, kết luận của cảnh sát là "Tự sát để trốn tội".
Lý lịch của người nọ cũng đơn giản, có muốn điều tra cũng không ra được gì.
Dù Tiêu Tịch có nhấn mạnh với cảnh sát là bọn họ đã từng bị truy đuổi không dưới một lần trước khi vụ tai nạn đó xảy ra và thoát chết trong gang tấc như thế nào, bên cảnh sát cũng không thay đổi kết luận mà chỉ nói sẽ cử người để theo bảo vệ họ trong một khoảng thời gian.
—— nhưng những chuyện này không nên để Tần Phi biết.
Có biết cũng làm được gì, chỉ tăng thêm phiền phức mà thôi.
Thấy Kinh Vũ không muốn nói, Tần Phi cũng không hỏi thêm gì nhiều.
Vừa lúc đó, nhân viên phục vụ bưng beefsteak vào, Kinh Vũ đẩy Tần Phi ra theo phản xạ rồi ngồi thẳng người lại.
Chờ nhân viên phục vụ đi rồi, Tần Phi không khỏi phì cười: "Sao vậy? Ngượng à?"
Kinh Vũ do dự một chút rồi lại chui vào lòng anh: "Có một chút."
Tần Phi ôm eo Kinh Vũ, nhẹ giọng nói bên tai cậu: "Nếu như đã quyết định ở bên anh rồi thì không cho phép em chạy trốn nữa."
Hơi thở ấm áp phả vào tai Kinh Vũ, cảm giác tê dại khiến cậu nổi da gà, cậu "Dạ" một tiếng, kiên định nói: "Em sẽ không trốn."
Cái tên này......
Thật là quá ngay thẳng.
Tần Phi không khỏi bật cười, anh lại nhịn không được mà cúi đầu hôn lên Kinh Vũ, nhưng lúc này chỉ là một nụ hôn thoảng qua như chuồn chuồn lướt nước.
Kinh Vũ đã nhắm mắt chuẩn bị xong xuôi, nhưng thật lâu sau, trên